Ba ngày sau, vào buổi chiều tà, tại sân nhà Moronobu. “Cô Kagami, tôi không ngờ nền tảng hội họa của cô lại tốt đến thế. Vài ý tưởng của cô thậm chí còn truyền cảm hứng cho tôi nữa. Tuy để đạt đến trình độ của một bậc thầy họa sĩ thực thụ thì cũng phải mất thêm nhiều năm, nhưng chừng này đã đủ để vẽ vân kiếm rồi.” Moronobu nhìn cô học trò của mình với vẻ hài lòng. Dù trong khoảng kiếm thuật lẫn tu luyện linh lực ở thế giới này, Lily đều phải bắt đầu từ con số không, nhưng về vẽ tranh thì khác. Các bức họa của cô không chỉ có trong mình nền văn hóa Á Đông, mà còn mang theo âm hưởng từ bối cảnh Tây Phương. Khi Lily nói với Moronobu rằng những ý tưởng này đến từ văn hóa bản địa của cư dân ngoại quốc, ông tỏ ra rất bất ngờ khi biết tư tưởng nghệ thuật của bản thân mình suốt cả đời chỉ gỏn gọn mỗi trong vùng Kanto này. Ông không biết rằng nó lại rộng lớn đến thế. “Cô Kagami, cuốn sách này được chắp bút bởi một người bạn của tôi, vốn là bậc thầy thiết kế  ấn kiếm. Nó có tên là “Đao Hồn Vân Chí”. Chỉ vì mang ý định tự mình vẽ vân kiếm, không có nghĩa cô cần phải làm phiền đến ông ấy. Cái lão đó không dễ nói chuyện đâu, nhưng tôi đã có được cuốn sách này sau khi đổi vài bức tranh của mình. Tôi sẽ đưa nó cho cô, coi như là quà báo đáp cho việc cô đã chỉ tôi khái niệm độc đáo gọi là tranh phối cảnh kia. Nếu một ngày nào đó hiểu được Họa ý, thì với kỹ thuật đã được trau luyện cùng những hình mẫu trong “Đao Hồn Vân Chí” thì cô chắc sẽ vẽ được môt vân kiếm thực thụ thôi .” Lily rất biết ơn Moronobu khi ông đưa cho cô cuốn sách mộc mạc với phần bìa xanh đó.
“Cảm ơn Thầy rất nhiều.” Một thứ quan trọng như thế, Lily không dám chối từ.
 
“Chỉ có điều… tôi chỉ nói rằng cô có kỹ thuật và khả năng hiểu biết tốt. Tuy nhiên, vì là nữ nhi, tôi khó có thể tưởng tượng được chuyện cô lĩnh hội được Họa ý trong phong cách của lão già này. Tôi chỉ mong rằng cô đây được ông trời phù hộ mà ngộ ra được. ” Lily im lặng lắng nghe.
“Thầy, nhà Imagawa sẽ không làm phiền thầy nữa, phải không?” Moronobu lắc đầu trả lời, “Có lẽ trong quá khứ tôi đã quá ngu dại, sự việc này cũng là hậu quả do bản thân già này mà ra. Nhờ có 200 kwan của cô Kagami, tôi đã góp nhặt mọi thứ lại và cuối cùng cũng trả xong món nợ. Hơn nữa, tôi dự định trực tiếp gặp mặt Lãnh Chúa Kamakura và hứa vẽ một bức cho ông ta. Thành ra, với sự ủy thác của Lãnh Chúa Kamakura, nhà Imagawa sẽ không dám gây rối nữa đâu. Isuzu và tôi có thể nghỉ ngơi tại đây và tiếp tục đắm chìm trong nghệ thuật.” Ở phía cửa, Isuzu nhìn Moronobu với vẻ mặt đỏ ửng với sự hạnh phúc dâng trào trong lòng.
Lily cảm thấy Moronobu quả là được ông trời phù hộ. Ông ấy chắc hẳn rất thích cô Isuzu. Nếu không, thì với bản tính của mình, Moronobu sẽ không đời nào thỏa hiệp với thế giới ngầm và chính phủ cả. “Lily xin phép được cáo lui. Thầy ở lại mạnh khỏe.” “Cô Kagami, nghiệp binh đao võ sĩ đạo rất nguy hiểm với đàn bà con gái. Cô phải cẩn thận đấy.”
“Ừm.” Lily im lặng gật đầu. Thật là vinh dự khi được một người thầy kiêu hãnh lo lắng cho mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play