Muốn hỏi một chút mình cùng anh ta có quen biết nhau không?
Suy nghĩ vừa nảy ra lập tức đã bị Tɧẩʍ ɖυ bác bỏ, tình huống bây giờ hỏi càng có vẻ giống như muốn làm quen hơn..
Tɧẩʍ ɖυ lúng túng không biết trả lời thế nào, cúi đầu nhấp một ngụm sữa đậu nành, cô cố gắng không để ý nhưng lại nhận ra ánh mắt của nhân viên đang dán chặt vào cô. Cố chịu một lúc, thấy anh có vẻ sẽ không chịu dời mắt cho đến khi có câu trả lời, Tɧẩʍ ɖυ không còn cách nào khác đành phải gật đầu, miễn cưỡng nói: “Tạm được.”
Giọng nói rất thanh thúy, có chút dịu dàng, nhưng lại mang đến cảm giác của một thiếu nữ hoạt bát, cực kì dễ nghe.
Sau khi nhận được câu trả lời, nhân viên bán hàng hài lòng. Anh mở nắp chai nước trên bàn uống hai ngụm, yết hầu của anh chuyển động vài lần. Lông mày anh nhướng lên, thấp giọng cười: “Thích tôi?”
Lần này Tɧẩʍ ɖυ thật sự không biết phải trả lời thế nào, cô không quen với kiểu tương tác này, cũng không biết nói đùa với người khác.
Cô sợ bị đùa giỡn, sợ trò đùa này đi quá xa sẽ làm cô không thoải mái.
Lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi, cô cúi thấp đầu. Khi Tɧẩʍ ɖυ lên tiếng lần nữa, giọng điệu của cô trở nên nghiêm túc hơn: “Không phải.”
Câu trả lời nghiêm túc này khiến tình huống hơi xấu hổ. Anh ngừng cười, không nói nữa, buồn bực liếc nhìn cô một cái, tựa hồ cảm thấy có chút nhàm chán.
Lúc này, bên ngoài cửa hàng tiện lợi vang lên tiếng ồn ào. Cửa kính bị đẩy ra, có mấy nữ sinh chạy vào tránh mưa. Cửa hàng bật điều hòa, nhiệt độ so với bên ngoài thấp hơn rất nhiều, bị gió điều hòa thổi qua, các cô gái run rẩy, ôm cánh tay kêu lạnh.
Mưa càng lúc càng lớn, bầu trời đã tối hẳn, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm vang lên, người đi đường vội vã bước đi, trên người bọn họ ướt hơn phân nửa.
Tɧẩʍ ɖυ bị cơn mưa bên ngoài thu hút sự chú ý, cô đột nhiên không có hứng thú ở lại, thu dọn đồ đạc rồi đi dạo một vòng quanh cửa hàng tiện lợi, tìm một kệ bán dù, chọn một chiếc dù màu xanh đậm rồi đi thanh toán.