Văn Vũ nói rất nhiều về chuyện đó, chẳng qua là tội cho Cổ Nhĩ khi trở thành trẻ mồ côi sớm như vậy, bị kẹt ở đây không thấy tương lai-một hình ảnh quan tâm đến hậu bối đã được dựng lên.
Cổ Nhĩ cũng đã rơi nước mắt trước bài phát biểu của Văn Vũ, nó nhìn Văn Vũ mạnh mẽ phát biểu về cảm xúc của mình, trong giây lát, đôi mắt nhỏ bé của nó sáng lên và nó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn của Văn Vũ.
"Chú, cháu biết ý của chú..."
"Ừm,ngươi hiểu là được... nhưng bây giờ như này, ta cũng không thể làm gì được. Hầy."
Tiếng thở dài thườn thượt của Văn Vũ dường như đã vẽ nên mối họa cho toàn bộ mọi chuyện, Cổ Nhĩ muốn nói nhưng nó lại không nói gì nữa, chỉ đứng dậy ôm lấy Văn Vũ trước khi quay người rời khỏi lều.
Sau khi Cổ Nhĩ rời đi, ánh mắt Văn Vũ đột nhiên sáng lên.
Anh ta nhận ra vấn đề ở đây.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT