Đây là tự tin vào sức mạnh của chính mình.

“Rắc rối to rồi.’’

Khương Văn Đào sắc mặt lập tức tái nhợt, nói với Văn Vũ : “Cái gọi là đội tiên phong, kẻ địch phải đối mặt so với bia đỡ đạn hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.’’

Tôn Thụy Tinh và Tôn Ngạo Thiên ở không xa cũng bước về phía Văn Vũ.

“Làm sao bây giờ, anh Văn Vũ ?’’

Tôn Ngạo Thiên rõ ràng là không tìm ra chủ kiến gì.

“Không biết.’’

Văn Vũ lắc đầu.

Làm sao ? Ông đây mà có cách thì sớm đã chạy rồi, còn có thể làm thế nào.

“Đúng rồi, Tang Bằng Phi đâu ?’’

“Anh Phi sớm đã ra khỏi bảo địa rồi.’’

“Xem như hắn may mắc, đi thôi, chúng ta đi ăn trước, sau đó xếp hàng ở cửa, hiệt tại chúng ta chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy.’’

Có thể nhìn ra tử Walch vừa nãy, chỗ này, cấp 5 căn bản đông như chó, cấp 6 đi đầy đường, cấp 7 cấp 8 không tính là cao thủ.

Sự khác biệt về sức mạnh khiến tất cả mọi người chỉ có thể như một con rối không thể phản kháng.

……

Ở lối vào doanh trại, một các nồi lớn không biết từ lúc nào đã được đặt ở đấy.

Văn Vũ là chỉ huy, tất nhiên là người đầu tiên được lấy thức ăn.

Cái gọi là đồ ăn thực chất là một bát nước dùng sền sệt màu đen, chỉ cần ngửi kĩ là có thể ngửi thấy mùi lạ bên trong.

Cố kìm sự buồn nôn uống hết bát canh, mắt Văn Vũ ngược lại sáng lên.

Bát canh này tuy khó uống nhưng chứa nhiều năng lượng trong đó.

Văn Vũ lúc này cảm thấy trong người có một luồng hơi ấm, sự mệt mỏi trên cơ thể cũng lập tức biến mất rất nhiều.

Đợi khi tất cả mọi người đều uống xong canh, một lúc sau Walch lại xuất hiện.

“Đi theo tôi.’’

Rất giả ngốc nghếch nhưng cũng rất kiêu ngạo gật đầu, có vẻ rất hài lòng về trạng thái tinh thần của đám người Văn Vũ, quay người dẫn đường, một tiểu đội pháo gần trăm người xuất phát về phía tường thành cao vút ở phía xa.

Giờ Văn Vũ mới có thời gian quan sát cái mà tộc Silver Moon gọi là pháo đài cuối cùng.

Văn Vũ không thể ước lượng được kích thước của toàn bộ pháo đài, nhưng chỉ cần nhìn từ xa, giống như một bức vách khổng lồ tới tận trời, Văn Vũ đại khái có thể suy ra quy mô của cả pháo đài.

Khá là lớn, thậm chí còn lớn hơn thành phố BJ.

Nhưng trên con phố rộng rãi rất ít người đi lại, hàng quán ven đường thậm chí hơn nửa đã bỏ hoang. Nếu không bỏ hoang thì cũng có 80% là tình trạng đóng cửa.

Có thể là do gần doanh trại, gần chiến trường dẫn đến việc kinh doanh khó khăn.

Cũng có thể……

Dân số của tộc Silver Moon đã giảm đến mức không thể chống đỡ hoạt động kinh tế và buôn bán của tộc.

“Diệt tộc.’’

Trong đầu Văn Vũ đột nhiên hiện lên từ này, sau đó bị Văn Vũ lắc mạnh đầu quên đi.

Tuy rằng không biết tộc Silver Moon thực tế có bao nhiêu người, nhưng nhìn vào sự tinh xảo của tường thành hùng vĩ và những tòa nhà ven đường cũng đủ thấy tộc Silver Moon là một chủng tộc rất thịnh vượng.

Thế nào cũng không thể bị ma tộc đánh cho thê thảm như vậy chứ.

Có lẽ không thể đâu.

Văn Vũ đột nhiên cảm thấy, lần thử nghiệm này, có thể không đơn giản như trong tưởng tượng.

Khi đoàn người Văn Vũ từ từ đến gần tường thành, toàn bộ bức tường thành hùng vĩ cũng từ từ lộ ra.

Văn Vũ không thể ước tính được độ cao của nó, chỉ có thể nhìn thấy ở nửa bức tường đã xuất hiện khói mây, trên tường đầy những vết trầy xước và vết máu, thậm chí nhiều chỗ còn xuất hiện màu khác.

Đó là sau này sửa lại.

"Bức tường này đã bảo vệ tộc chúng tôi 27 năm, đáng tiếc, kiến trúc có hùng vĩ đến đâu, cũng không thể chịu được dư âm cuộc chiến giữa chức nghiệp giả cấp 10 với ma tộc cấp 10, chúng tôi đã cố gắng tu sửa rất nhiều lần nhưng không có tác dụng, nó sắp vỡ rồi. Có thể là hôm nay, có thể là một tháng sau, ai biết được. "

Lời nói tràn đầy phiền muộn từ miệng của Walch lại khiến Văn Vũ đột nhiên tỉnh ngộ.

Sĩ quan bình thường tuyệt đối sẽ không nói những lời này với binh lính, hơn nữa, những điều này, chắc chắn là việc quân nhân ai cũng biết, ngay cả một bia đỡ đạn như Văn Vũ cũng không ngoại lệ.

Trừ khi……

Người này chính là người hướng dẫn mình và những người khác của thử nghiệm lần này.

"Walch có vấn đề đúng không ? "

Một câu thì thầm của Khương Văn Đào truyền đến tai Văn Vũ, nhưng âm thanh có chút hơi lớn, đủ lớn để Walch phía trước không xa nghe thấy.

Nhưng Walch không có phản ứng gì.

"Có vấn đề. "

Văn Vũ trả lời chắc chắn.

"Đi thôi, lên tường thành, tôi sẽ vạch rõ phạm vi tác chiến cho các người. "

Dưới chân tường thành, theo sự hướng dẫn của Walch, tất cả mọi người đều đứng trên một cái bục lớn.

Walch ấn mấy cái nút trên bục, chỉ nghe thấy tiếng nổ của máy móc, cái bục cực lớn nhanh chóng hướng lên trên.

--

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play