“Gọi một tiếng ‘anh’, ngày mai tôi dắt cậu nhé, hửm?”
Nghe vậy, khuôn mặt của Tiết Lan lập tức đỏ bừng lên. Đoạn Văn Tranh thì lại ung dung thưởng thức dáng vẻ xấu hổ đỏ mặt đến tận mang tai của cậu. Một lúc sau, tâm trạng rất tốt, anh mở cửa giúp cậu rồi định xoay người rời đi ——
“Ngủ sớm đi.”
Nhưng lời vừa dứt, vạt áo anh hình như bị ai đó kéo lại.
Đoạn Văn Tranh kinh ngạc quay đầu, thấy hóa ra là đứa nhỏ này đang kéo áo anh.
Lúc này, Tiết Lan cúi đầu, chỉ lộ ra đầu tai đang đỏ ửng, ấp úng mãi không nói được gì, nhưng nhất quyết không chịu buông tay.
Đoạn Văn Tranh bật cười thầm nghĩ, rõ ràng mình vừa mới nói đừng coi chuyện gì cũng là thật, thế mà cậu lại coi thật. Thấy cậu cứ lúng túng mãi không nói nên lời, Đoạn Văn Tranh đưa tay xoa xoa mái tóc rối trên đỉnh đầu cậu: “Đã bảo đừng coi là thật rồi mà…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT