“Bá!”
Vô số ánh mắt, trong nháy mắt đều đồng loạt dừng lại trên người Diệp Hàn Sương.
Mạnh Diệc Bân khoanh tay đứng nhìn, khoé môi mang theo ý cười khó giấu, biểu cảm như đang nói: Cứ giả vờ đi, giờ thì hay rồi, lộ tẩy nhé, xem ngươi còn diễn kiểu gì được nữa.
Vọng Ngôn Phỉ và đám người phía sau cũng ra sức nhịn cười, cố gắng không để bản thân cười thành tiếng, nhưng ánh mắt lại tràn đầy phấn khích như xem kịch hay.
Diệp Hàn Sương thật sự chỉ muốn che mặt bỏ chạy. Vừa rồi đúng là lanh mồm lanh miệng quá mức, đáng ra nên bịa tên “Phỉ Phỉ” – ít nhất người khác còn chưa nhận ra. Bây giờ thì tốt rồi, tự dâng đầu vào lưới, vạch trần bản thân một cách quang minh chính đại.
Trong lòng thì muốn văng tục, nhưng ngoài mặt hắn vẫn rất nhanh điều chỉnh tâm thái — người không nhận sai sẽ không bị dắt mũi chính là nguyên tắc làm người cơ bản của hắn. Lập tức ra vẻ mờ mịt, phối hợp thêm vẻ mặt kinh ngạc:
“Thật sao? Vừa nãy loạn quá, chắc là ta nhất thời cuống lên gọi nhầm… Ha ha ha, đừng để ý, đừng để ý.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play