Lời của Nhan Tịch Lam vang lên giữa ánh dương mùa đông trên điện Vị Ương, tan thành làn sương trắng mỏng.
Cung nữ bên cạnh Thục phi lập tức đỏ bừng mặt, chưa kịp đợi chủ nhân mở miệng, đã quát lên:
“Thần phi to gan! Ngươi dám vô lễ với Thục phi nương nương, trong mắt còn có tôn ti nữa không?!”
Nhan Tịch Lam không buồn để tâm tới tiếng quát ấy, chỉ hơi nghiêng đầu, khóe môi lướt qua một nụ cười hàm ý khó dò, ánh mắt thẳng thắn dừng lại trên người Bạch Ức Tiêu.
Bạch Ức Tiêu không nổi giận, ngược lại còn giơ tay ra hiệu cho cung nữ lui xuống.
Đôi mắt phượng điềm tĩnh như nước, chẳng hiện chút gợn sóng.
Nàng nhìn Nhan Tịch Lam một cái, khẽ thở dài, trâm bạc bên tóc khẽ động, như ánh sáng lướt qua suối tóc đen nhánh.
“Nhan muội đúng là có phúc.
Yến Quốc Công phủ đã suy sụp, muội cũng đã từng thủ tiết, nhà họ Nhan không dung nổi muội, đành đưa muội vào cung làm nô tỳ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT