Bộ phim này thực ra không mang lại quá nhiều áp lực, thậm chí Dư Già Hựu cũng không đi sâu, không tô vẽ quá mức để phân tích nội tâm Diệp Ngộ, không cố moi móc nỗi đau và sự giằng xé của anh cho khán giả thấy. Nhưng chính vì vậy, chính vì kiểu bi thương lặng lẽ, như mưa phùn rả rích ấy lại càng khiến Lâm Lạc Thanh cảm thấy đau lòng hơn.
Cả đời Diệp Ngộ, may mắn vì anh được giáo dục, giúp anh có mộng tưởng. Nhưng trớ trêu thay, cũng chính vì được giáo dục mà anh lại có mộng tưởng và điều đó trở thành bất hạnh.
Lần đầu thi đại học thất bại của anh là một sự cố ngoài ý muốn không ai ngờ tới. Nhưng cũng chính từ sự cố đó, tất cả mọi thứ bắt đầu trật bánh như một đoàn tàu lao thẳng vào vực sâu.
Rõ ràng anh có thể có một cuộc sống tốt đẹp và tỉnh táo hơn, nhưng lại từng bước từ bỏ ước mơ, vứt bỏ suy nghĩ, bước lên con đường mà chính anh cũng không muốn đi.
Đáng buồn nhất là, đến cuối câu chuyện, không một ai cảm thấy cuộc sống của anh là khổ sở. Mọi người đều khen anh sống ổn, thông minh, biết kiếm tiền. Ngay cả Diệp Ngộ cũng chấp nhận số phận ấy, cùng mọi người nở nụ cười.
Anh "chết" vào một mùa hè đầy sinh khí, khi vạn vật sinh trưởng, mọi thứ đều tràn đầy sức sống. Chỉ có anh, chọn tự kết thúc bản thân mình trong một đêm tĩnh mịch.
Từ lúc nhận được kịch bản, Lâm Lạc Thanh đã bắt đầu nghiền ngẫm câu chuyện này. Qua bao lâu, cảm xúc dâng trào, cậu ngồi trò chuyện với Thi Chính về hai nhân vật Diệp Ngộ và Hướng Kiên thật lâu, rồi mới lưu luyến rời về phòng mình.
Trước khi đi ngủ, Dư Già Hựu gửi lịch quay cho từng diễn viên.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT