Edit: Hannemone
Văn án:
Kiếp trước, Giang Miên Nguyệt bị thanh mai trúc mã phản bội, rơi vào cảnh đường cùng.
Nàng cuối cùng rơi vào tay quyền thần Kỳ Vân Tranh, thân bất do kỷ, uốn mình hầu hạ, chỉ cầu người thân được vẹn toàn.
Kỳ Vân Tranh quyền cao chức trọng, thủ đoạn độc ác. Giang Miên Nguyệt sợ hắn, tránh hắn, hận không thể cách hắn ngàn dặm. Thế nhưng, nàng lại bị giam nơi nội viện, cùng hắn dây dưa đến chết, bệnh nặng mà mất.
Trời thương ban cho cơ hội sống lại, nàng thề không bước lại vết xe đổ.
*
Sau khi trọng sinh, Giang Miên Nguyệt quyết tâm lấy lại cơ hội nhập Quốc Tử Giám học hành, lập chí làm nữ quan.
Nàng chuyên tâm đọc sách, quyết không để đời này lại sống uổng phí như kiếp trước.
Buổi học đầu tiên, vị tế tửu trẻ tuổi tài hoa đích thân giảng bài, ánh mắt y lướt qua nàng, giọng nói ôn hòa: “Đáp rất khá.”
Giang Miên Nguyệt sau lưng lạnh toát mồ hôi.
Nàng không hề hay biết, lúc này Kỳ Vân Tranh vẫn chỉ là tế tửu trẻ tuổi của Quốc Tử Giám.
Bề ngoài phong độ như ngọc, bên trong giấu đao, không phải người dễ đối phó. Tránh xa hắn mới là thượng sách.
*
Thế nhưng về sau, Giang Miên Nguyệt dần nhận ra, vị Kỳ đại nhân của hiện tại dường như không giống với kiếp trước.
Hắn ôn nhu hòa nhã, quả thật là bậc quân tử mẫu mực, không còn là cơn ác mộng năm nào.
Nàng dần dần không còn sợ hắn, nhưng mỗi khi nhớ lại những chuyện điên rồ kiếp trước giữa hai người, nàng lại muốn theo bản năng mà né tránh.
Khi đến tuổi cập kê, Giang Miên Nguyệt đã cẩn thận chọn được một vị hôn phu môn đăng hộ đối.
Lễ thư còn chưa kịp đưa tới, Kỳ Vân Tranh đã xuất hiện từ nơi ngàn dặm.
Bộ dáng ôn hòa thường ngày hoàn toàn biến mất, vẻ mặt hắn u ám đáng sợ, bàn tay giữ chặt cổ tay nàng, đẩy nàng dựa lên án thư.
Lễ giáo, đạo đức, liêm sỉ – bị hắn xé nát không thương tiếc.
“Kiếp trước đã từng nói, nàng muốn gì, ta đều cho được.”
“Nàng muốn gả cho kẻ khác, trừ khi ta chết.”
— Cái gọi là ôn nhu hòa khí, cái gọi là quân tử đoan chính, hắn diễn đủ rồi.
Tag: Cung đình hầu tước, Yêu sâu sắc, Duyên trời tác hợp, Song trọng sinh, Nhẹ nhàng