Thế giới hậu tận thế này rất tàn nhẫn.

Người nhiễm bệnh sẽ chết ngay lập tức. Sau khi chết, ngoài đôi mắt chuyển sang màu xám xanh và bản năng cắn người, họ trông gần như không khác gì người sống.

Họ biết nghe, biết nhìn, có thể cử động.

Nên nhiều người không chấp nhận được việc người thân mình đã chết.

Và họ trút giận lên những sĩ quan an ninh – những người phải xử lý thi thể và bảo vệ căn cứ.

Tôi lấy hộp y tế, giúp Thẩm Chấp băng bó vết thương.

Tôi thổi nhẹ vào vết thương của anh, cẩn thận bôi thuốc.

Khi tôi quấn băng xong, thấy anh đang chăm chú nhìn tôi.

“Sao thế?” – tôi hỏi.

Anh vội dời mắt, giọng khàn khàn: “Không có gì.”

Vì anh bị thương, nên đêm đó tôi là người chủ động.

Bộ đồng phục dày cộm vẫn cọ rát làn da tôi, nhưng lúc này tôi không còn cảm thấy đau nữa.

11

Tôi mang thai thành công.

Ngày xem kết quả xét nghiệm, nữ bác sĩ mỉm cười nói: “Cô cũng may mắn như Nguyễn Vi, chỉ với một người đã có thai.”

Cô ấy cài một đóa hoa đào lên tóc tôi: “Không có gì để tặng cô, tặng cô một mùa xuân vậy.”

Thẩm Chấp nhìn chằm chằm vào ảnh siêu âm trong báo cáo, lặng im rất lâu.

Có người hỏi anh lúc này cảm thấy thế nào.

Anh đáp: “Tôi phải sống.”

Người đó cười: “Tất nhiên là phải sống rồi. Tương lai nhân loại còn trông vào anh mà.”

Anh gấp gọn báo cáo, bỏ vào túi áo đồng phục: “Anh sẽ không hiểu đâu.”

Tôi cuối cùng cũng được rời khỏi tòa tháp, chuyển đến nơi ở mới để dưỡng thai.

Chỗ mới rất yên tĩnh, có hoa, có cây, có cỏ. Trong hồ nước nhỏ giữa sân còn có vài con cá chép đỏ bơi lội tung tăng.

Tòa nhà này nằm ngay gần tòa nhà trắng mà tôi luôn dõi theo – ngẩng đầu lên là có thể thấy nó.

Và đúng như tôi dự đoán, Nguyễn Vi cũng ở đây.

Sau gần hai tháng xa cách, chúng tôi vừa gặp lại đã ôm nhau mà khóc.

Cuộc sống hiện tại của chúng tôi rất đầy đủ, không chỉ thức ăn phong phú, mà còn có đội ngũ y tế chuyên nghiệp túc trực 24/7.

Kể cả ở thế giới cũ, chúng tôi cũng chưa từng mơ đến đãi ngộ thế này.

Những sĩ quan an ninh phù hợp gen với chúng tôi cũng đều được điều đến đây.

Căn cứ còn cử thêm người – vừa là bảo vệ, vừa là giám sát.

Nguyễn Vi trông rạng rỡ hơn hẳn, sắc mặt cũng rất tốt.

Có thể thấy hai tháng qua, cô ấy sống khá ổn.

Cô nói với tôi: “Bé trong bụng tớ là con gái.”

Tôi khựng lại, tim thắt một cái: “Con gái?”

“Ừ, chắc chắn cậu cũng sắp biết giới tính con mình thôi.”

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình – lúc này tôi chưa cảm nhận được điều gì cả.

Tôi hỏi Nguyễn Vi vì sao không nói với tôi chuyện cô ấy đã thay tôi cầu xin giúp đỡ.

Cô chỉ cười: “Cậu là bạn thân nhất của tớ mà. Hồi còn đi học, cậu cũng giúp tớ rất nhiều, có bao giờ kể ra đâu.”

Tôi nhìn ánh mắt cô, vẫn dịu dàng mang theo nụ cười: “Còn Lục Thượng… anh ta đối xử với cậu thế nào?”

Nguyễn Vi lại theo thói quen cắn nhẹ môi: “Anh ấy… đối với tớ khá tốt.”

“Cậu… thích anh ta rồi à?”

Khác với tôi – bị Thẩm Chấp chĩa súng vào đầu ngay khi vừa xuyên đến, thì Nguyễn Vi được Lục Thượng cứu khỏi tay kẻ nhiễm bệnh.

Nếu cô ấy nảy sinh tình cảm với anh ta, cũng không có gì lạ.

Nguyễn Vi lắc đầu: “Không có.”

Nhưng ánh mắt cô lại lảng tránh.

Câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.

Tôi không hỏi thêm gì nữa, đưa cho cô cuốn nhật ký tôi lén mang theo.

Nguyễn Vi đọc xong, mặt mày tái nhợt.

Tôi khuyên cô: “Vì vậy, chúng ta không thể sinh ra đứa bé này. Nếu không, các con cũng sẽ bước vào con đường giống hệt chúng ta.”

Cô sững sờ: “Nhưng… loài người đã lâu rồi không có trẻ con.”

Tôi đáp: “Cậu còn nhớ chị gái ở trong tháp từng nói gì không? Chị ấy nói tận thế là lựa chọn của tự nhiên, chúng ta không nên cố gắng níu kéo một thế giới đã nên kết thúc.

“Và kể cả khi chúng ta sinh con suốt cả đời này, thì cũng không thay đổi được gì đâu.”

“Chúng ta phải trở về nhà. Chúng ta còn gia đình đang đợi.”

Nguyễn Vi cười buồn: “Tô Cách, tớ không còn gia đình nào cả.”

Tôi siết tay cô thật chặt: “Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, nhà của tớ chính là nhà của cậu. Gia đình tớ cũng là gia đình cậu.”

Cuối cùng, cô gật đầu.

Những ngày sau đó, tinh thần của Nguyễn Vi không được ổn định. Có lúc cô muốn nói gì đó với tôi, nhưng lại thôi.

Tôi hỏi cô có chuyện gì, cô hơi né tránh: “Không có gì… Chỉ là tớ muốn hỏi… cách để sẩy thai.”

Tôi nói cho cô biết: nơi này có trồng hoa đào – mà hoa đào có tác dụng hoạt huyết, phá huyết tích.

Hiện tại thai trong bụng chúng tôi còn là một bào thai nhỏ xíu, nếu uống nước sắc từ hoa đào rồi té một cú, có lẽ sẽ thành công.

Nghe xong, cô áp tay lên bụng: “Tớ hiểu rồi.”

Tối hôm đó, tôi lén ra ngoài hái hoa đào. Nhưng vừa đến chỗ vắng thì lại thấy Nguyễn Vi đang khóc lặng lẽ, van xin Lục Thượng:

“Vì em và đứa bé, anh nhất định phải sống… Việc nguy hiểm để người khác làm, anh đừng lao lên phía trước nữa…”

Lục Thượng nhíu mày: “Anh là chỉ huy, em muốn anh trốn sau lưng người khác à?”

Nguyễn Vi nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng: “Nếu anh chết… em sẽ bị sắp xếp cho một người đàn ông khác. Con của chúng ta cũng sẽ không có cha…

“Em không muốn… không muốn ở bên bất kỳ người đàn ông nào khác.

“Em chỉ muốn… chỉ muốn được ở bên anh thôi.”

Cô ấy đã thổ lộ tình cảm với Lục Thượng.

Anh ta có vẻ bất ngờ, như thể chưa từng có ai bày tỏ với mình như vậy.

Lúng túng, anh đẩy cô ra: “Em nghĩ gì… thì có liên quan gì đến anh?”

Nói rồi anh ta bỏ đi.

Nguyễn Vi đứng im tại chỗ, rất lâu cũng không rời đi.

Tôi bước ra từ phía sau gốc cây.

Cô trông thấy tôi, hơi bối rối. Nhưng rất nhanh, cô bình tĩnh lại: “Cậu nghe hết rồi đúng không?”

“Ừ, tớ nghe hết rồi.”

“Xin lỗi… Tớ không muốn quay về nữa. Thế giới đó chẳng có gì khiến tớ luyến tiếc.”

Tôi bật cười: “Thế còn tớ? Tớ cũng không đáng để cậu luyến tiếc sao?”

Nguyễn Vi đáp: “Không giống nhau. Sau này chúng ta ai cũng sẽ có gia đình riêng. Chúng ta không thể đi cùng nhau cả đời được.

“Tớ không muốn bỏ đứa bé này, tớ yêu con bé.

“Nhưng tớ sẽ không nói với ai chuyện cậu muốn rời đi. Cậu cứ làm theo kế hoạch của mình. Thậm chí… tớ còn có thể giúp cậu.

“Chúng ta vẫn là bạn tốt.”

Cô ấy vẫn chọn thế giới này – nơi cô xem là thiên đường.

Nhưng cô không muốn phụ tấm lòng của tôi.

Thế nên cô giằng xé, cô không ngủ yên được.

Cuối cùng, Nguyễn Vi vẫn làm theo tiếng lòng mình – lựa chọn ở lại.

Tôi khẽ run lên: “Vậy… chúc cậu hạnh phúc.”

Cô ấy đáp lại: “Cũng chúc cậu đạt được điều mình mong muốn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play