12
Lê Đường vốn chẳng tin ba cái chuyện mê tín dị đoan, thế là cô dùng hết sức xách rương hành lý, ai ngờ đâu vừa nhấc lên được một chút thì cái rương hành lý nặng trịch lại phịch xuống đất.
Lòng bàn tay trắng nõn mềm mại của cô trong nháy mắt đã ửng hồng, còn xước cả một vệt da mỏng.
Thiếu nữ đứng ngây ra đó, nghi ngờ cả nhân sinh.
Ba phút sau, bên trong xe.
Lê Đường đang xoa xoa bàn tay đau rát, thì Khương Lệnh Từ cầm chiếc tăm bông thấm đầy povidone, cẩn thận chấm thuốc cho cô.
"Anh nói xem, rương hành lý của anh dát vàng hay sao ấy?" Lê Đường nhất quyết không chịu nghĩ là do mình yếu, cứ đổ tại cái rương, nó cản trở cô trên con đường trở thành trợ lý chuyên nghiệp.
Khương Lệnh Từ vừa bôi thuốc xong cho cô, bỏ chiếc tăm bông đã dùng vào túi ni lông rồi mới vứt vào thùng rác, anh đáp gọn : “Trợ lý Lê, cái rương đó là của em.”
Lê Đường nhìn bàn tay thảm thương của mình, ra vẻ suy tư vài giây, rồi chợt "à" một tiếng như bừng tỉnh: “À ha, nhớ rồi! Em bỏ tận năm mươi cân vàng vào trong đó, thảo nào nhấc không nổi!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT