Tối hôm đó, Tuyên Đức Đế hết sức lúng túng nhìn đống quần lót chất cao như núi do ba đứa con trai và các đại thần dâng lên.

Thật mất mặt! Thật sự quá mất mặt!

Tiểu nha đầu kia có thể đừng ăn dưa của ông ấy được không, cả triều văn võ nhiều người như vậy còn chưa đủ cho nàng ăn sao!

“Hoàng thượng, có cần phải thay số quần lót trước đây không ạ?.” Lý công công cúi thấp đầu, cố gắng kìm nén khóe miệng đang muốn cong lên.

Quần lót của Hoàng thượng thật sự không thể mặc được nữa rồi, ngay cả mông cũng không thể che được.

Tuyên Đức Đế thở dài, bất đắc dĩ nói: “Thay đi, đã đưa đến rồi, không lấy thì phí.” Ông ấy hiện tại vẫn là một vị Hoàng đế nghèo rớt mồng tơi mà.

Nhưng đợi tịch thu Tề Vương phủ và Hộ Quốc tướng quân phủ, có lẽ ông ấy sẽ giàu có hơn một chút.

Hơn nữa, cái hệ thống này lại còn có cơ chế bảo vệ, chuyện này là do Hoàng đế phái người đến dò la mà biết được.

Lúc này, tại Lâm phủ, các viện khác đều đã nghỉ ngơi, chỉ có viện của Lâm Mặc còn sáng đèn.

“Haizz, ngày mai lại là một ngày không muốn đi làm, không dậy nổi mất!.” Lâm Mặc ngã vật ra giường vừa đọc sách.

Hệ thống thấy nàng như vậy thì khó hiểu hỏi: [Người đã biết là không dậy nổi, vậy tại sao bây giờ còn chưa đi ngủ?]

Lâm Mặc thở dài, lật người xuống giường rót một cốc nước nói: “Ta không ngủ được mà, ngươi xem thời gian buổi tối tốt đẹp như vậy, sao lại phải lãng phí vào việc ngủ chứ?”

“Hơn nữa ban ngày ta cũng đã ngủ đủ rồi, bây giờ đang là lúc tinh thần phấn chấn nhất mà.”

Hệ thống: … Vậy thì nó không còn gì để nói nữa.

[Bây giờ ta vừa xem giờ, hiện tại đã là hai giờ sáng theo giờ hiện đại rồi, nếu người còn không đi ngủ thì sáng mai thượng triều sẽ xong đời đấy.]

[Lén lút ngủ gật thì còn được, người mà ngã dúi dụi xuống thì sẽ mất mặt to đấy.]

Lâm Mặc: …

Cũng đúng, đã không ngủ được thì ngày mai còn phải đi làm, vậy thì nàng phải tìm một cách vẹn cả đôi đường, vừa có thể thức khuya mà ngày mai vẫn có thể dậy sớm.

Một khắc sau, hệ thống nhìn Lâm Mặc ôm chăn gối lén lút đi đâu đó, trực tiếp cạn lời.

[Người định ôm chăn gối đi đâu vậy, bên kia là viện của cha mẹ người đấy, ngừoi không phải là muốn ôm chăn gối đi ngủ cùng cha mẹ đấy chứ, lớn từng này rồi có chút ý tứ được không.]

Lâm Mặc: [Ai nói ta muốn ngủ cùng cha mẹ, ta chỉ là trải chiếu ở trước cửa phòng họ thôi, như vậy lúc cha ta dậy sẽ tiện thể mang ta đi luôn.]

Hệ thống: …

Các hạ nhân canh đêm: …

Không phải chứ, sao cảm giác nhị tiểu thư càng ngày càng không bình thường vậy, nửa đêm ôm chăn gối ra trước cửa phòng cha mẹ trải chiếu! Đây là chuyện người bình thường có thể nghĩ ra được sao!

Lâm Mặc chuẩn bị cho mình một chỗ ngủ thoải mái, sau đó không chút gánh nặng nằm xuống, hệ thống giờ cũng bó tay với nàng.

Có lẽ là ngủ ở địa bàn của người khác thì sẽ ngủ ngon hơn thì phải, Lâm Mặc vừa nằm xuống không lâu đã ngủ say, một lát sau đã bắt đầu ngáy o o.

Lâm Thượng Thư và Lâm phu nhân ở bên trong nghe thấy tiếng ngáy mà nhíu mày, Lâm phu nhân trực tiếp đạp Lâm Thượng Thư xuống giường.

“Nếu ông còn ngáy nữa thì đi ra sương phòng ngủ!”

Lâm Thượng Thư ngồi dưới đất vẻ mặt mờ mịt, không phải chứ, ta có ngáy đâu! Ta đã tỉnh rồi mà tiếng ngáy vẫn còn, sao có thể là ta ngáy được.

Lâm Thượng Thư đẩy đẩy phu nhân của mình, có chút ủy khuất nói: “Phu nhân, thật sự không phải ta ngáy, nàng xem ta đã tỉnh rồi mà tiếng ngáy vẫn còn, sao có thể là ta ngáy được, có lẽ là hạ nhân canh đêm ngáy đấy.”

Lâm phu nhân mơ màng bò dậy từ trên giường, thò đầu nhìn ra bên ngoài: “Ông ra ngoài nhắc nhở một chút, nếu mệt thì cứ bảo họ về nghỉ ngơi đi.”

Tối muộn thế này còn ngáy ngủ thì ảnh hưởng đến giấc ngủ quá.

Lâm Thượng Thư lặng lẽ bò dậy từ dưới đất, sau đó đi đến cửa mở ra, kết quả vừa mở cửa ra thì con ngươi của ông lập tức dãn to ra, rồi “bịch” một tiếng ngã xuống.

“Đại nhân!” Người canh đêm bên cạnh kinh hô lên.

Trước tiếng động này, Lâm Mặc cũng không hề tỉnh lại, ngược lại còn ngủ say hơn.

Lâm Thượng Thư vội vàng được khiêng lên giường, người thì bóp nhân trung, người thì xoa ngực, nói chung là trong phòng giờ đã thành hỗn loạn.

Hạ nhân ra ra vào vào còn phải tránh giẫm phải người nào đó ở cửa, chỉ là chất lượng giấc ngủ của người kia thật sự quá tốt, ngủ rồi thì đúng là sấm đánh cũng không tỉnh!

Lâm Thích và Lâm Nhiên cũng vội vàng chạy tới, vừa tới đã thấy tiểu muội muội phiền toái của nhà mình nằm ở cửa.

Lâm Thích và Lâm Nhiên: …

Hệ thống: [Ta đã biết là sẽ xảy ra chuyện này mà! Chủ nhân phiền phức này! Có một đứa con gái đáng lo như vậy thì Lâm gia cũng thật sự quá thảm rồi.]

Người Lâm gia: …

Các hạ nhân của Lâm gia: …

Lâm Thượng Thư thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là nhất thời bị hoảng sợ quá thôi, nghỉ ngơi một chút là tỉnh lại.

“Cái thứ kia tỉnh chưa!.” Ông dùng ngón tay run rẩy chỉ vào cửa nói: “Mau chóng đánh thức nó cho ta! Nửa đêm ngủ ở cửa phòng ta là muốn dọa chết ta và mẹ nó à!”

Lâm Thích thở dài, trực tiếp túm Lâm Mặc từ dưới đất lôi dậy.

Ôi trời, tiểu nha đầu rắc rối này vậy mà lại mặc cả triều phục để ngủ, là định sau khi tỉnh dậy thì không cần thay quần áo mà đi luôn hay sao.

Lâm Mặc bị ca ca túm dậy, cả người vẫn còn mơ màng.

“Ca ca, huynh làm gì vậy, ta còn phải lên triều đó, huynh đánh thức ta bây giờ lát nữa huynh đi lên triều hộ ta à, huynh có biết đi làm rất mệt không.”

Lâm Thích trực tiếp cốc đầu nàng: “Còn đi làm rất mệt, muội xem muội làm chuyện tốt gì kìa! Muội xem muội dọa cha thành ra thế này này!”

“Nửa đêm muội không ở trong phòng mình ngủ mà chạy ra trước cửa phòng cha mẹ làm gì!”

Lâm Mặc lập tức tỉnh táo lại, nhìn mẹ đang cố nén cười, khuôn mặt của cha thì đen sì, vẻ mặt ca ca tỷ tỷ bất đắc dĩ, nàng vội vàng hỏi hệ thống trong lòng: [Chuyện gì thế này! Sao mọi người lại ở đây hết rồi!]

Hệ thống bất đắc dĩ trả lời: [Đều là do ngừoi ngáy mà ra cả, con gái con đứa sao lại ngáy cứ như tiếng lừa kêu thế hả! Cha mẹ bị tiếng ngáy của chủ nhân làm tỉnh giấc, sau đó cha của người mở cửa ra thì bị tiểu thư dọa cho giật mình.]

[Cuối cùng thành ra cái cảnh này đấy, mặc dù ta không có chủ nhân nào khác, nhưng ta nghĩ tiểu thư chắc chắn sẽ là chủ nhân đáng lo nhất mà ta từng gặp ở hiện tại cũng như trong tương lai.]

Giọng điệu của hệ thống suýt chút nữa làm cho những người khác không nhịn được cười, các hạ nhân đều cúi đầu xuống, Lâm Thích và Lâm Nhiên cắn môi, vai run rẩy, Lâm phu nhân lau đi nước mắt nơi khóe mắt, Lâm Thượng Thư suýt chút nữa không duy trì được cái mặt đen của mình.

Cái hệ thống này nói chuyện cũng thật là buồn cười, hình dung cũng thật là đúng chỗ, tiếng ngáy này chẳng phải cứ như tiếng lừa kêu sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play