Ngày hôm sau, tờ mờ sáng, Lâm Mặc đã bị cha mình lôi cổ dậy để đi nghênh đón Nhị hoàng tử Tây Cương.
“Cha à, đây là việc của cha, cha tự đi là được rồi, sao còn phải lôi con theo làm gì, hôm nay con khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày không phải lên triều, cha không thể để con nghỉ ngơi cho tốt sao?”
Cả người Lâm Mặc bị lôi đi xềnh xệch, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, dưới mắt còn treo hai quầng thâm đen xì.
Tối hôm qua, cô nàng vì điêu khắc cái thứ quái quỷ gì đó mà thức đến tận nửa đêm, cái cảm hứng này đến thì không thể cản được, vì vậy nàng phải tranh thủ lúc có cảm hứng mà làm cho xong.
Lâm Thượng Thư dùng tay còn lại giúp nàng chỉnh lại mũ, sau đó bực bội nói: “Con tưởng cha muốn dẫn con đi chắc, còn không phải là Hoàng thượng bảo cha dẫn con đi sao, Lý đại nhân cũng phải qua ghi chép, con là cấp dưới của ông ấy đương nhiên phải đi theo bên cạnh rồi.”
“Ta cảnh cáo con, lát nữa tốt nhất là an phận cho ta, nếu không về xem ta xử lý con thế nào!”
Lâm Mặc: …
Con có chỗ nào không an phận đâu chứ, mỗi ngày con đều ngoan ngoãn an phận mà!
Mỗi ngày lên triều nàng nàng cơ bản đều không nói một câu nào, mỗi ngày đều ngoan ngoãn đứng bên cạnh, như vậy mà còn không an phận sao?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT