Lâm Mặc hoàn toàn không để ý đến phản ứng của những người khác, nàng vừa đói vừa buồn ngủ, bây giờ còn phải hóng chuyện, làm gì có tâm tư để ý chuyện khác chứ.

Hệ thống vui vẻ nói: [Hoàng đế của các ngươi đúng là nghèo rớt mồng tơi! Đừng nhìn bên ngoài ông ta hào nhoáng như vậy, thật ra quần lót bên trong rách hết cả rồi, vá đi vá lại đến ba lần rồi đấy!]

Lâm Mặc giật mình, sau đó đột nhiên trong lòng cười phá lên: [Ha ha ha ha ha, nghèo quá vậy! Thảo nào mỗi lần Hoàng thượng ban thưởng toàn ban biển hiệu, trước đây ta còn tưởng Hoàng thượng tao nhã, hóa ra là vì' nghèo thôi à!]

Tiếng cười của Lâm Mặc như vang vọng bên tai tất cả mọi người, chữ “nghèo” cứ thế đập vào đầu từng người.

Đặc biệt là Hoàng đế, vành tai đã bắt đầu nóng ran lên.

Lâm Thượng thư bây giờ đang suy nghĩ xem cả nhà nên chôn ở đâu, nhưng xem ra hiện tại, rất có thể cả nhà ông sẽ bị phanh thây ngoài đồng hoang.

Khóe miệng Tuyên Đức Đế giật giật, gương mặt già nua cũng có chút nóng lên.

Hệ thống kia làm sao biết chuyện quần lót của ông ấy, còn nữa, Lâm nha đầu này nghe được chuyện như vậy sao lại không hề xấu hổ chút nào vậy?

Thái tử, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử ở phía dưới nhìn phụ hoàng mình bằng ánh mắt có chút kỳ lạ, không ngờ cuộc sống của phụ hoàng lại khó khăn đến vậy.

Các đại thần nhìn Hoàng đế với ánh mắt thương hại, Hoàng thượng ngay cả quần lót cũng rách, trước đây Hoàng thượng luôn than nghèo với bọn họ, bọn họ còn tưởng là giả, không ngờ Hoàng thượng thật sự rất nghèo!

Tuyên Đức Đế bị những ánh mắt kỳ quái này nhìn đến nổi da gà, sao tự nhiên lại nhìn ông ấy bằng ánh mắt đó, ông ấy nghèo chẳng phải vì quốc khố không có tiền sao, ông ấy còn phải tự bỏ tiền túi ra để bù vào.

Mà bản thân ông ấy cũng chẳng có thu nhập gì khác, chẳng phải chỉ có thể tiết kiệm từ bản thân thôi sao.

Hệ thống tiếp tục nói: [Nhưng Hoàng đế của các ngươi đúng là một minh quân, tuy hơi nghèo một chút, nhưng những phương diện khác đều rất tốt, tốt hơn nhiều so với những Hoàng đế mà ta từng thấy.]

Lâm Mặc: [Đúng vậy, Hoàng thượng của chúng ta có thể cho phép nữ tử thi khoa cử làm quan, tư tưởng này không phải người bình thường có thể nghĩ tới được.]

Tuyên Đức Đế được khen đến nỗi có cảm xúc lâng lâng, xem ra hệ thống này đã gặp không ít Hoàng đế rồi, nó hẳn là một loại tinh quái gì đó, nó đã nói ông ấy tốt hơn những Hoàng đế mà nó từng thấy, vậy thì chứng tỏ ông ấy làm Hoàng đế cũng không tệ.

Hệ thống vẫn không ngừng kể về những ví dụ hôn quân khác, Lâm Mặc nghe mãi cũng bị cuốn vào, những đại thần khác bao gồm cả Hoàng đế cũng đều bị cuốn vào.

Giọng nói của bọn họ cũng càng ngày càng nhỏ dần, bầu không khí trên triều đình hôm nay tốt hơn rất nhiều.

Mọi người vừa nghe chuyện của hệ thống vừa bàn chuyện quốc gia đại sự, cái kiểu làm hai việc một lúc này cũng khá kích thích đấy chứ.

“Hoàng thượng, Tề Vương Thế tử ỷ vào thân phận của mình mà cướp đoạt dân nữ, chiếm đoạt ruộng tốt, còn giết hại người vô tội, chuyện này tuyệt đối không thể dung thứ!”

“Đúng vậy, Hoàng thượng, vương tử phạm pháp cũng như thứ dân, Tề Vương Thế tử làm như vậy thật sự quá đáng!”

Sự hứng thú của Lâm Mặc cũng bị thu hút về phía này, hệ thống cũng chăm chú lắng nghe.

Hai người bọn họ yên tĩnh lại, hai vị đại thần kia bắt đầu lên tiếng.

“Hoàng thượng, Tề Vương Thế tử kiêu căng hống hách, ở kinh thành muốn làm gì thì làm, không biết bao nhiêu người bị hại, đây là những chuyện mà Tề Vương Thế tử đã gây ra, xin Hoàng thượng xem qua.”

Một bản tấu chương được trình lên, Tuyên Đức Đế nhìn tấu chương, sắc mặt ngày càng tệ.

“Hỗn xược!”

Hoàng đế quát lớn, tất cả mọi người đều quỳ xuống, Lâm Mặc nhất thời không kịp phản ứng, may mà Lý đại nhân phản ứng nhanh, đá nàng ngã xuống.

Lâm Mặc nằm trên mặt đất đầy vẻ bất lực: [... Ông kéo ta một cái không được sao! Nhất định phải dùng chân đá!]

Những quan viên đứng phía sau bọn họ nhịn đến mức khóe miệng không ngừng run rẩy, nhịn đi nhịn đi, còn đang thượng triều mà!

Hoàng đế đang chuẩn bị mắng người, lời đã đến bên miệng rồi, kết quả lại bị Lâm Mặc suýt chút nữa làm cho cái cảm xúc này tan biến.

Không khí vừa mới căng thẳng lên một chút lại lập tức tan thành mây khói.

trước mắt Lâm Thượng thư đã bắt đầu tối sầm, những người bên cạnh vội vàng đỡ lấy ông, ánh mắt còn mang theo vẻ thương hại, có một đứa con gái như vậy cũng đúng là tạo nghiệt mà.

“Hoàng thượng, Tề Vương Thế tử là con trai duy nhất của Tề vương, năm đó Tề vương bảo vệ biên cương bị thương trong chiến trận, sau đó vết thương cũ tái phát mà qua đời, đối với đứa con trai duy nhất mà ông ta để lại, thần cho rằng vẫn nên đối xử cẩn trọng, để tránh làm tổn thương tấm lòng của các tướng sĩ biên cương.”

Hộ Quốc tướng quân vừa nói xong, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, bao gồm cả Hoàng đế.

[Trừng phạt một người có tội mà còn phải cân nhắc nhiều như vậy, đúng là chuyện nực cười] Lâm Mặc cúi đầu liếc mắt.

Sắc mặt của Hộ Quốc tướng quân lập tức thay đổi, những người khác thì lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều, sắc mặt của Hoàng đế cũng tốt hơn một chút.

Hộ Quốc tướng quân mặt lạnh nhìn Lâm Mặc, thái tử và Nhị hoàng tử lặng lẽ chắn tầm mắt của ông ta.

Phì! Thiên hạ này là của phụ hoàng, là của bách tính, chứ không phải của Tề vương, nha đầu Lâm gia này nói không sai, trừng phạt một người có tội sao phải lo lắng nhiều như vậy.

Lâm Mặc không hề để ý đến những biến động trên triều đình, nàng rất vô tư.

[Ta khinh! Cái gì mà vì vết thương cũ tái phát mà qua đời, rõ ràng là chết trên giường của nữ nhân], lời này của hệ thống suýt chút nữa khiến tất cả mọi người hít một hơi ạnh.

Ngay cả Hoàng đế cũng nhúc nhích mông, muốn ngồi gần hơn để nghe.

Bởi vì Tề vương qua đời là do vết thương cũ tái phát, cho nên Hoàng đế vẫn luôn ưu ái Tề vương phủ, dù sao Tề vương cũng là vì bảo vệ biên cương mà bị thương.

Nhưng nếu ông ta không phải chết do vết thương cũ tái phát, vậy thì những năm qua Tề vương phủ được hưởng vinh sủng đều là lừa gạt, Hoàng đế vừa nghĩ đến việc mình bị một người chết lừa xoay như chong chóng, thì thật sự cảm thấy muốn tức nổ cả phổi.

Lâm Mặc cũng tò mò lắm: [Hệ thống, ngươi nói rõ hơn đi, kể hết đầu đuôi sự việc cho ta nghe.]

Vẻ mặt của Hộ Quốc tướng quân đã đen kịt lại, ông ta muốn tiến lại gần Lâm Mặc, nhưng Hoàng đế chỉ cần liếc mắt, hai võ tướng bên cạnh đã kéo ông ta lại, các văn thần phía trước cũng phối hợp vô cùng ăn ý, trực tiếp chắn kín mít Hộ Quốc tướng quân.

Để tránh bị Lâm Mặc không phát hiện ra mọi người đang nghe lén, bọn họ còn giả vờ tiếp tục bàn chuyện, chỉ là giọng nói nhỏ hơn rất nhiều.

Sau khi hệ thống sắp xếp rõ ràng mọi việc, nó bắt đầu nói: [Vị Hộ Quốc tướng quân này trước đây là thuộc hạ của Tề vương, là Tề vương đã đề bạt ông ta lên, ông ta và Tề vương còn có chút quan hệ mờ ám nữa đấy.]

Lâm Mặc: [Há! Thú vị quá!]

Hoàng đế và các đại thần: Há! Thú vị quá!

Hệ thống tiếp tục nói: [Tề vương bề ngoài vẫn luôn trấn thủ biên cương, nhưng ông ta toàn ăn chơi ở biên cương, đánh trận thủ biên cương đều là Tín Vương làm, chân của Tín Vương bị thương cũng là do chiến tranh.]

Tín Vương, ánh mắt của Hoàng đế lóe lên, Hoàng đế vẫn luôn không quá để ý đệ đệ này, ông ấy xưa nay trầm mặc ít nói, như không có tồn tại, mà trước đây ông ấy đúng là đi theo Tề vương, sau đó Tề vương nói chân của ông ấy bị ngã, sau khi trở về kinh thì luôn đóng cửa không ra ngoài.

Nếu Tề vương thật sự làm những chuyện này, vậy thì phải công bố những chuyện này cho thiên hạ, Tín Vương chịu nhiều uất ức như vậy cũng nên bồi thường cho ông ấy thật tốt.

[Thân thể của Tề vương không tốt căn bản không phải vì đánh trận, mà là do hoang dâm quá độ, hơn nữa ông ta không phân biệt nam nữ, Hộ Quốc tướng quân khi còn trẻ cũng là một người tuấn tú, ông ta lập tức thu nạp Hộ Quốc tướng quân vào tay.]

Ánh mắt mọi người nhìn Hộ Quốc tướng quân đều thay đổi, không ngờ một Hộ Quốc tướng quân thoạt nhìn ngay thẳng chính trực lại là một người như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play