Ba ngày nghỉ này, Lâm Mặc chỉ ra ngoài vào buổi chiều hôm đó, thời gian còn lại đều ở trong phòng đọc thoại bản.
Ngay cả hệ thống cũng bị nàng lôi kéo thích đọc thoại bản.
[Ngươi nói xem vị tiểu thư này có phải bị bệnh não tàn không vậy, tại sao nàng ta cứ nhất định phải chạy theo một thư sinh nghèo vậy chứ, tên thư sinh này hình như trên người cũng chẳng có ưu điểm gì cả, đọc sách bao nhiêu năm rồi mà vẫn chỉ là một tú tài, hắn ta dựa vào cái gì mà khiến cô nương xinh đẹp thích hắn ta vậy!]
Hệ thống xem thoại bản này mà tức đến phát điên, nội dung thoại bản này là kiểu mấy nàng thiên kim tiểu thư hoặc công chúa thích thư sinh nghèo rất thường thấy.
Lâm Mặc nhìn cuốn họa sách không thể diễn tả bằng lời trên tay, trên mặt mang theo nụ cười gian xảo trả lời câu hỏi của nó: [Vì những thoại bản tiểu thuyết này đều do mấy tên thư sinh viết mà, bọn họ viết những thứ mình khát khao nhất vào trong sách, nên cốt truyện mới như vậy chứ.]
Hệ thống: [Chậc, ghét quá đi, thà đi hóng dưa còn hơn!]
[Ta nói ngươi bây giờ còn không định đi ngủ sao, ngày mai lại phải dậy sớm đi làm rồi.]
Hệ thống nhìn Lâm Mặc mà mắt sắp dán vào cuốn họa sách kia, thật sự là cạn lời.
[Cô nương như ngươi sao lại thích xem mấy thứ lung tung này vậy chứ, xem thoại bản tiểu thuyết thì thôi đi, sao còn xem cả họa sách nữa chứ!]
Thời buổi này, họa sách loại này chỉ có đêm động phòng mới xem qua một chút, bình thường khuê các tiểu thư nào lại sờ tới.
Lâm Mặc hít một ngụm nước miếng nói: [Ngươi không hiểu đâu, với lại ta thích mỹ sắc cũng là lẽ thường tình thôi, ngươi không biết họa trên họa sách này có bao nhiêu hương diễm đâu, nhân vật vẽ đẹp cỡ nào, nữ tử thì yêu kiều đa tình, nam tử thì phong lưu phóng khoáng, tuy rằng họa sách này hơi quá táo bạo một chút, nhưng vẫn có cốt truyện đàng hoàng, ta thấy còn hay hơn mấy thoại bản tiểu thuyết kia nhiều!]
Thật sự là quá hay! Có cốt truyện, có tình tiết, có mỹ sắc, quan trọng nhất là có thịt! Thịt đầy ụ!
Ở hiện đại xem sách có quá nhiều hạn chế, trên mạng có rất nhiều thứ không được viết, đều sẽ bị kiểm duyệt hết.
Nhưng ở thời đại này thì không có nhiều lo lắng như vậy, những họa sách này quả thực có thể liên tục làm mới tam quan của mình, còn có những tiểu thuyết hương diễm kia, chỉ có một chữ để hình dung, tuyệt!
Hệ thống nhìn bộ dạng nước miếng của nàng sắp chảy ra, cơ bản là hết cách với nàng rồi.
[Vậy ngươi xem xong rồi thì phải cất kỹ đồ đạc vào, nếu bị phụ thân mẫu thân và ca ca tỷ tỷ ngươi phát hiện thì một trận đòn chắc chắn không thể tránh khỏi.]
Lâm Mặc tên này đôi khi thật sự là tự mình tìm đường chết, hóng dưa thì cứ hóng dưa thôi, cứ thích gây sự, mà lại là kiểu không ai cản được ấy, hệ thống cũng rất bất lực với đủ loại hành vi của nàng.
Lâm Mặc bây giờ cơ bản đã xem đến nghiện rồi, nên đối với lời của hệ thống cũng rất qua loa: [Biết rồi biết rồi, chờ xem xong cuốn này thì ta đi ngủ.]
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thượng thư trực tiếp sai người khiêng Lâm Mặc ra ngoài, khiêng ra thì người này vẫn còn chưa tỉnh.
Nhìn đứa con gái khiến người ta đau đầu này, Lâm Thượng thư trong lòng đã bình tĩnh như nước.
“Mau nhét nó lên xe ngựa cho ta!”
Các nha hoàn nín cười nhét Lâm Mặc vào xe ngựa.
Thật sự là chưa từng thấy ai đi thượng triều như thế này, quan viên nào đi thượng triều mà không ăn mặc chỉnh tề tinh thần gấp trăm lần, chỉ có vị Nhị tiểu thư nhà bọn họ, mỗi buổi sáng đều là mơ mơ màng màng thậm chí còn chưa tỉnh ngủ.
Giờ phút này, tất cả các quan viên trong hoàng cung đều ngóng trông, đều đang tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé kia.
Ngay cả Tín Vương cũng ngồi xe lăn đến thượng triều, ông ấy cũng thật sự rất tò mò đối với vị Lâm tiểu thư trong lời đồn này.
“Vương gia, chân ngài vẫn chưa khỏi hẳn sao đã đến thượng triều rồi, tuy nói thái y đã nối lại chân cho ngài rồi, nhưng nếu ngài không chịu dưỡng thương cẩn thận thì rất dễ bị di chứng đấy.”
“Đúng vậy Vương gia, muốn thượng triều thì cũng không vội mà, ngày sau còn dài, bây giờ quan trọng nhất là phải dưỡng cho khỏe người đã.”
Tướng mạo của Tín Vương thuộc kiểu ôn nhuận, tuổi ngoài 30 là lúc đàn ông có sức hấp dẫn nhất, chỉ là nhiều năm bị bệnh tật giày vò và cuộc sống lo lắng bất an khiến hắn ta trông già hơn vài tuổi so với tuổi thật.
Tín Vương ôn hòa cười nói: “Chân ta bây giờ không có gì đáng ngại rồi, với lại chẳng phải ta đang ngồi xe lăn sao, cũng không cần ta phải động đậy.”
“Ta thật sự muốn đến gặp vị Lâm tiểu thư trong lời đồn kia, các ngươi miêu tả nàng ấy thần kỳ quá rồi, sự tò mò của ta đều bị khơi dậy rồi, nếu không đến xem một chút thì ta đoán ngủ cũng không ngon giấc mất.”
Nhắc tới Tào Thào thì Tào Tháo đến, lời của Tín Vương vừa dứt, thì bên kia có hai người từ xa đi tới, một người là Lâm Thượng thư mà mọi người đều rất quen thuộc, nhưng trong tay Lâm Thượng thư còn xách theo một người.
Chính là kiểu dùng tay túm cổ áo mà xách lên ấy, không cần nghĩ cũng biết người bị xách kia là ai.
Hệ thống không ngừng lảm nhảm: [Tỉnh lại tỉnh lại! Đến hoàng cung rồi!]
Lâm Thượng thư mặt không chút biểu cảm xách Lâm Mặc, cố gắng lơ đi ánh mắt mọi người ném tới.
Tín Vương nhìn thấy cảnh này: …Vị Lâm tiểu thư này quả nhiên không tầm thường! Đến hoàng cung rồi mà còn dám ngủ say như vậy.
Cuối cùng, khi Lý công công đến thông báo bắt đầu thượng triều thì Lâm Mặc mới tỉnh.
Nửa đầu buổi thượng triều vẫn nhàm chán như vậy, Hoàng đế đầu tiên là hỏi thăm Tín Vương, sau đó bắt đầu đi theo trình tự.
Chẳng mấy chốc mà các văn võ bá quan trong triều đình đã bắt đầu cãi nhau ầm ĩ.
Lâm Mặc: [Sao ta càng ngày càng cảm thấy mấy vị quan triều đình này cãi nhau chẳng khác gì mấy mụ đàn bà chanh chua ngoài đường vậy chứ? Thiếu chút nữa là xông vào giật tóc nhau rồi.]
Văn võ bá quan nghe được câu này suýt chút nữa bị nước bọt của mình làm cho sặc.
Cái gì mà chẳng khác gì mấy mụ đàn bà chanh chua ngoài đường chứ! Bọn họ đây là đang bàn chuyện quốc gia đại sự! Chứ không phải mấy chuyện vặt vãnh đâu!
Hệ thống: [Ta cũng thấy vậy, ngươi xem răng của Thừa tướng phía trước kìa, chậc chậc chậc, lá rau còn dính ở trên đấy kìa, ông ta định để đó ăn trưa sao?]
“Phụt!”
Lý đại nhân ghi chép ở bên cạnh Lâm Mặc suýt chút nữa không nhịn được cười, nhưng vẫn cố gắng hết sức để nhịn lại, chỉ là tay run rẩy đến mức sắp không viết được chữ nữa rồi.
Hoàng đế còn đặc biệt ngó đầu nhìn miệng của Thừa tướng một cái, chậc, mau quay mặt qua cho trẫm xem đi chứ! Ai thèm nhìn gáy của ngươi chứ!
Thừa tướng vốn đang quay đầu đối đầu với một vị văn quan khác, kết quả nghe được câu này liền lập tức ngậm miệng lại, vị văn quan đối diện vốn đang mặt mày nghiêm nghị hung dữ, nghe được lời của hệ thống thì không nghiêm túc nổi nữa.
Hắn còn đang thắc mắc sao ở răng của Thừa tướng có một mảng màu xanh, hắn ta còn tưởng Thừa tướng khảm một viên răng ngọc bích, hóa ra là một cọng rau!
Lập tức ánh mắt của các văn võ bá quan đều lén lút nhìn về phía miệng của Thừa tướng, Thừa tướng bây giờ đang điên cuồng dùng lưỡi cạo răng.
Lâm Mặc cười phá lên như một âm thanh 3D vang vọng xung quanh, tuy rằng nàng không mở miệng nhưng mọi người đều nghe thấy tiếng cười có sức lây lan cực lớn của nàng.
Tiếng ha ha ha như từng nhát búa nện vào tim Thừa tướng.