Việc tự tìm kiếm một công cụ để dạy dỗ bản thân khiến Lâm Mặc trong lòng rất kháng cự, nhưng hành động của nàng lại rất thành thật.
Để tìm được công cụ thích hợp, nàng còn đặc biệt chạy ra ngoài tìm kiếm.
Nhìn Lâm Mặc cầm trên tay một khúc gỗ to bằng bắp tay, Bạch Hiểu nghiêm túc hỏi nàng: “Ngươi mang cái này về là không định sống nữa sao?”
Một gậy này có thể đánh ngươi xuống đất luôn đấy!
Lâm Mặc khó xử nói: “Thì tại ta không tìm được mà, mấy cái khác thì quá giòn, hoặc là quá nhỏ, càng nhỏ đánh càng ngứa càng đau, nếu mang cái này về biết đâu nương ta không nỡ xuống tay thì ta có thể thoát được một kiếp.”
Ý tưởng này thì tốt đấy, nhưng chỉ giới hạn ở việc suy nghĩ thôi.
Bạch Hiểu: “Ta thấy ngươi cứ mơ đi, cha mẹ ngươi đánh ngươi đều có chừng mực cả rồi, dù sao cũng đánh mười mấy năm rồi, làm sao để ngươi đau mà không bị thương thì họ nắm chắc như lòng bàn tay rồi, ngươi dù có mang cây gậy này về, ta đoán nương ngươi cũng có thể nghiên cứu ra cách dùng cây gậy này để đánh ngươi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play