Khi bị gọi ra ăn cơm, Lâm Mặc nhất quyết không chịu ra khỏi phòng.

“Nhị tiểu thư, đại nhân và phu nhân còn có cả đại thiếu gia, đại tiểu thư đang chờ ở ngoài rồi ạ, nếu người còn không ra thì họ sẽ tự đến đây đó.”

Nha hoàn đứng ngoài cửa vô cùng bất lực, chuyện đã xảy ra đến nước này rồi thì trốn tránh còn có ích gì nữa chứ, chi bằng cứ đường đường chính chính ra ngoài, dù sao thì cứ giả vờ say xỉn mất trí nhớ là được mà.

Lâm Mặc vùi đầu vào chăn, hậm hực nói: “Ta không ăn, ngươi đi nói với họ là ta không ăn!”

Còn ăn cơm gì nữa, tức muốn chết rồi đây này.

Hệ thống thấy nàng như vậy cũng lên tiếng khuyên nhủ: [Haiz, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại nào, có phải chuyện gì to tát lắm đâu, với lại ta thấy chuyện hôm qua của ngươi còn chưa mất mặt bằng chuyện ngươi ngủ ở trước cửa nhà cha mẹ ngươi đâu.]

[Hơn nữa da mặt ngươi cũng dày mà, để ý làm gì chứ, người sống một đời phải sống cho tự tại chứ, sao ta thấy ngươi bây giờ lại khó chịu vậy chứ.]

Lâm Mặc cạn lời nói: “Việc tự làm mất mặt mình và bị mất mặt là hoàn toàn khác nhau, ít nhất cũng phải cho ta chuẩn bị tâm lý chứ, việc ta ngủ ở trước cửa nhà cha mẹ thì ta biết, còn chuyện sau khi say rượu thì ta không biết, cảm giác hoàn toàn khác nhau.”

“Dù sao thì cứ để ta một mình bình tĩnh lại đi.”

Lâm Thượng thư và ba người còn lại nghe nha hoàn truyền lại tin tức, vẻ mặt ai nấy cũng đều phức tạp, còn có chút buồn cười.

Lâm phu nhân khẽ hắng giọng nói: “Nếu con bé không ăn thì chúng ta cứ ăn trước đi, dù sao bỏ một bữa cũng không chết đói được, con bé mà đói thì sẽ tự động tìm đồ ăn thôi.”

Lớn như vậy rồi cũng không cần bọn họ lo lắng quá nhiều, có phải trẻ con mấy tuổi đâu.

Lâm gia bên này thì bình yên, nhưng giờ phút này Tín Vương phủ lại náo nhiệt khác thường.

Rất nhiều quan viên đều mang lễ vật đến, thậm chí có người còn tự mình đến, đặc biệt là các võ tướng.

“Tín Vương điện hạ bao nhiêu năm chịu oan ức cuối cùng cũng được minh oan rồi, Hoàng thượng đã nói sẽ dốc toàn lực giúp ngài chữa trị vết thương, bây giờ các thái y đều đang tìm cách chữa trị cho ngài đó.”

“Đúng vậy đúng vậy, Tề Vương phủ và Hộ Quốc tướng quân phủ bây giờ đã bị tịch thu rồi, từ trong phủ của bọn chúng lục soát ra không biết bao nhiêu là vàng bạc châu báu quý hiếm, có thể thấy bọn chúng nhiều năm qua đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa.”

“Bây giờ quốc khố đang trống rỗng, Hoàng thượng đến cái quần lót cũng không có mà mặc mà bọn chúng lại còn vơ vét được nhiều tiền tài như vậy, hưởng vinh hoa phú quý và thân phận tôn quý mà lại không hề nghĩ cho dân chúng thiên hạ, bị tịch thu gia sản cũng đáng đời!”

Tín Vương vốn đang nghe những người này oán trách, nhưng nghe được một hồi thì bỗng nhiên nắm bắt được một trọng điểm.

Ông ấy vội vàng giữ tay vị đại nhân kia, có chút nghi hoặc hỏi: “Ngươi nói Hoàng thượng đến cái quần lót cũng không có mà mặc, câu này là ý gì?”

Tín Vương không có đi thượng triều cũng không biết những chuyện xảy ra ở triều đình, người nhà của ông ấy cũng cơ bản giống ông ấy, rất ít khi ra ngoài, nên đều không biết những chuyện xảy ra ở kinh thành và triều đình.

Vị đại nhân kia nhìn trái ngó phải, thấy xung quanh đều là người của mình, cũng là những người biết chuyện của Lâm Mặc, vậy thì có thể nói thẳng rồi.

“Trước đây Hoàng thượng không phải vẫn luôn kêu than với chúng ta là nghèo sao, chúng ta còn tưởng là ngài ấy giả vờ, dù sao là đế vương của một nước, sao có thể nghèo được chứ, sau này vì một số chuyện mà chúng ta biết được Hoàng thượng đến quần lót cũng bị thủng lỗ.”

“Ngài ấy không phải thích ban thưởng biển ngạch cho công thần sao, vốn dĩ chúng ta đều tưởng đó là sở thích của Hoàng thượng, hơn nữa biển ngạch có thể lưu truyền đời sau, nhưng sau này qua một số chuyện mới phát hiện, Hoàng thượng ban thưởng biển ngạch chẳng có ý gì khác, đơn giản chỉ là vì nghèo, vì những thứ khác ngài ấy cũng không ban thưởng nổi.”

Khóe miệng Tín Vương giật giật, bỗng nhiên ấn tượng về người ca ca này của mình tan vỡ.

Thì ra huynh trưởng là người như thế này sao! Quả đúng là thâm tàng bất lộ mà!

Vị đại nhân kia còn kể hết những chuyện gần đây xảy ra ở triều đình cho Tín Vương nghe, bao gồm cả chuyện của Lâm Mặc và hệ thống.

Tín Vương nghe đến ngây người, cảm thấy bọn họ như đang kể chuyện thần thoại.

“Chuyện các ngươi nói là thật sao, lại còn nói đến quỷ thần nữa chứ, nếu thật sự có quỷ thần thì tại sao vẫn còn nhiều người làm chuyện xấu như vậy, chẳng lẽ bọn họ không sợ bị báo ứng sao.”

Tín Vương vẻ mặt nghi ngờ nhìn những người này, đầu óc của bọn họ không có vấn đề gì chứ.

Đều là mệnh quan triều đình rồi mà lại còn tin vào những chuyện quỷ thần này, đọc nhiều sách thánh hiền như vậy cũng uổng phí rồi.

Vị quan viên kia nhìn thấy ánh mắt của Tín vương, trong lòng cảm thấy nghẹn lại.

“Ai da Vương gia, cái hệ thống kia không phải là quỷ thần, nó chỉ là một hệ thống hóng chuyện, ý của hóng chuyện chính là xem trò cười của người khác, Lâm Mặc tuy là con gái của Lâm Thượng thư, nhưng hoàn toàn là một người không có chí tiến thủ, Lâm Thượng thư vì sợ con gái mình chết đói nên mới sắp xếp cho nàng ấy một chức quan.”

“Bây giờ vị Lâm tiểu thư này mỗi ngày đều mang theo cái hệ thống kia đi hóng chuyện khắp triều đình, chuyện quần lót của Hoàng thượng cũng là do nàng ấy nói ra, bao gồm chuyện của Tề Vương và Hộ Quốc tướng quân cũng là do nàng ấy mải hóng chuyện mà ra, à, gần đây còn có một vụ tiểu thiếp của Binh Bộ thị lang ngoại tình nữa.”

Tín Vương: … Sao ta có cảm giác cuộc sống của các ngươi lại đặc sắc như vậy chứ, các ngươi lên triều không phải là để bàn chuyện quốc gia đại sự sao? Sao lại còn ngày ngày hóng chuyện nữa vậy?

Tín Vương bỗng cảm thấy tam quan của mình bị đả kích rất nghiêm trọng.

“Điện hạ, nhưng chuyện này nhất định phải giấu Lâm Mặc, nàng ấy còn chưa biết chúng ta có thể nghe được tiếng lòng của nàng ấy đâu, ta nói trước với Vương gia cũng là sợ Vương gia sau này lên triều lỡ lời, lỡ mà thật sự lỡ lời thì chúng ta chẳng phải sẽ không nghe được nhiều chuyện thú vị như vậy nữa sao.”

“Gần đây vì Tề Vương phủ và Hộ Quốc tướng quân phủ bị tịch thu, quốc khố cũng đã được lấp đầy rồi, chúng ta hiếm khi có nhiều tiền như vậy đó! Nếu sau này còn có quan tham ô nào thì cứ phái vị Lâm tiểu thư này đi, để nàng ấy trực tiếp hóng chuyện, như vậy chúng ta vừa có thể nghe chuyện hay lại vừa có thể trừng trị quan tham ô, hơn nữa quốc khố lại có thêm một khoản tiền, đây quả thực là một công đôi việc!”

Càng nói những quan viên này càng hưng phấn, dường như đã nhìn thấy những ngày sau này không bao giờ hết tiền để tiêu.

Mấy chục năm nay bọn họ tiêu tiền thật sự là ki kiệt quá mức rồi! Cái gì cũng không có tiền, Hoàng thượng lại còn ngày ngày kêu than với bọn họ là nghèo, vốn tưởng là Hoàng thượng giả vờ, ai ngờ Hoàng thượng còn nghèo hơn cả bọn họ.

Lần này là hiếm khi được trải nghiệm mùi vị của người có tiền, người cảm nhận được đầu tiên chính là các võ tướng, Hoàng thượng trực tiếp rót một khoản tiền cho quân đội, dù thế nào thì cũng tuyệt đối không thể bạc đãi quân đội, tiền lương quân đội tuyệt đối không thể thiếu!

Tín Vương nhìn những người này hai mắt phát sáng, trong lòng cảm xúc phức tạp vô cùng, nhưng trong lòng ông ấy vẫn rất vui, đây có lẽ là trời phù hộ triều đại của mình rồi.

Ông ấy là một người nhu nhược, vì sợ làm hại vợ con nên bao nhiêu năm nay luôn trốn tránh, tránh né sự sắc bén của Tề Vương, ông ấy không có ngoại tộc cũng không có chỗ dựa, nên chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Tề Vương phủ đã bị nhổ tận gốc rồi, ánh sáng của ông ấy cuối cùng cũng đến!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play