Tiếng bíp bíp cúp điện thoại vang bên tai Hàn Kiến tức giận đập điện thoại. Miệng thì mắng chửi “ thằng súc sinh”
Thấy Hàn Kiến giận dữ, Triệu Thanh Hà nửa nói giúp nửa lấy lòng Hàn Kiến. “ chắc Hàn Tịch nó có chuyện khó giải quyết nên nó mới làm như vậy. Ông đừng tức giận mà hại sức khỏe! ”
Hàn Lâm Nhi cũng theo mẹ nói theo, “ phải đấy ba! Anh Cả chắc có chuyện cần tiền gấp nên mới làm vậy ”
Hàn Kiến lạnh nhạt hừ một tiếng, “Hừ! Nó có chuyện gì mà cần tiền gấp chứ? bà có biết tôi điện hỏi nó, nó nói gì với tôi không? nó nói số cổ phần đó là của nó!”Hàn Tịch bây giờ e là không được rồi!
Hàn Kiến: "Phải tìm cách lấy lại số tiền mà nó đã bán cổ phần!"
Hàn Lâm Nhi "Ba Nếu không anh cả sẽ dùng hết toàn bộ số tiền đã bán 12% cổ phần đó!"
Hàn Kiến tức tối nói:" nó không dùng hết số tiền đó đâu! 12% cổ phần cho dù nó bán giá thấp cũng phải 60 tỷ "
(Chỗ này tác giả chém)
" cái gì?" Tiếng hét bén nhọn làm người ta đau tai vang lên.
Là Triệu Thanh Hà , phải tiếng hét thất thanh đó là của Triệu Thanh Hà, bà rất bất ngờ khi nghe thấy số tiền bán 12% cổ phần.
Triệu Thanh Hà " 60 tỷ?"
Đầu óc Triệu Thanh Hà nhanh chóng suy nghĩ, hai mắt bà lóe sáng lên dịu dàng nói:" ông xã, số tiền lớn như vậy để Hàn Hàn giữ trong tay không tốt cho Hàn Hàn, Hàn Hàn tuổi con nhỏ như rất dễ bị người khác lừa."
Bà dừng lại rồi nói tiếp:" ông xem, ông nói ngọt dỗ dành thì Hàn Hàn nhất định sẽ trở về cho mà xem, dù sao đứa con nào mà không muốn cha quan tâm! Huống chi ông lại là cho nó!"
Hàn Kiến nghe Triệu Thanh Hà khuyên liền cảm thấy rất hợp lý liền lấy điện thoại ra muốn gọi cho Hàn Tịch.
Rất đáng tiếc cậu lại không nghe máy được vì cậu đang chuẩn bị cải tạo lại căn biệt thự nghỉ dưỡng mà mẹ nguyên chủ đã để lại cho nguyên chủ thừa kế.
Hàn Tịch muốn xây dựng bức tường cao lại dày và kiên cố, biệt thự thì lắp kính chống đạn, chống động đất xậy thêm phòng thí nghiệm ngầm cậu đã phải bỏ ra 1 tỷ để cải tạo căn biệt thự thành một căn cứ đủ để chứa mấy triệu người. Và bỏ ra 2 tỷ để mua máy móc thí nghiệm loại tốt tất nhiên là cậu mua ở chợ đen.
Dù sao đồ thí nghiệm của cậu đã bị nổ tung hết muốn chế tạo cũng khó vì không đủ nguyên liệu, mà thế giới này cũng không có ma thú cho cậu săn mà làm chế tạo máy thí nghiệm.
Sửa sang hết một tuần mới hoàn thành, Hàn Tịch vui vẻ mà nhìn biệt thự được mình cải tạo sau đó Hàn Tịch giơ tay dùng ma pháp tạo trận pháp bảo vệ bao bọc lại biệt thự, sau đó cậu lại dùng phù chú tạo thêm một lớp bảo vệ, dù sao trong tương lai mà cậu thấy cũng có quỷ quái cần dùng phù để giết chúng.
Trong lúc cải tạo nhà của mình cậu đã cho tiểu quỷ đến Hàn Gia và cậu đã biết hết mọi chuyện.
Thật là xem cậu là quả hồng mềm mặc cho họ bóp nát sao? Nếu đã vậy thì cậu cũng không cần cái nhà này nữa quay lại cũng tốt.
Hàn Tịch cậu đây không phải người tốt bụng gì dám dòm ngó đồ của cậu thì phải trả giá!
Hàn Tịch đưa tay lên bấm bấm nhận thấy ngày mạt thế chỉ còn mấy ngày nữa sẽ đến, dù vậy cậu cũng không vội thu thập thêm.
Đồ Trong không gian của cậu đủ để cậu vô lo ăn uống đến mười năm còn dư giả.
Ngày 23 tháng 9 năm xx là ngày mạt thế đến mà hôm nay đã là ngày 20 tháng 9 chỉ còn ba ngày được mạt thế sẽ đến.
Chiếc Xe SUV chạy qua cổng biệt thự, một thiếu niên ăn mặc sang trọng bước xuống xe. Lưu quản gia bước lại cúi chào “đại thiếu gia, Hàn lão gia đang đợi ngài trong nhà ”
Hàn Tịch không lạnh không nhạt ừ một tiếng rồi bước vào căn biệt thự sang trọng kia. Mạt thế sắp đến phải quyết đám người Hàn Gia này gọn lẹ mới được Hàn Tịch nghĩ nghĩ vậy bước chân bất giác nhanh lên.
Vừa bước vào sảnh Hàn Tịch đã nghe thấy tiếng chửi rủa Hàn Kiến, “ nó có xem tôi là cha nó không? ”
“ vậy ông có xem tôi là con ông không?” khi nói lời này giọng Hàn Tịch trầm xuống.
không khí trong sảnh bất giác im lặng đến quỷ dị.
Hàn Kiến: “ thằng khốn rốt cục mày cũng biết đường về? chẳng phải mày nói sẽ không trở lại hàn gia nữa sao?”
chân mày khẽ nhướng, Hàn Tịch không lạnh không nhạt bước tới ghế sofa ngồi xuống tự rót cho mình một ly trà uống trước sự ngỡ ngàng của ba người mà từ từ cất giọng nói:
“ ừ, vậy cho nên ông nói nhanh đi tôi còn có việc!”
Hàn Kiến bị hành động của Hàn Tịch làm á khẩu không nói được lời, chốc lát mới thốt ra được vài từ:“ mày ..mày giám nói chuyện với tao như vậy?”
ông không thể ngờ đứa con trai mình không quan tâm đến trước kia nhìn thấy ông không ngừng run rẩy nói năng lắp bắp luôn lấy lòng ông vậy mà giờ. chẳng những không lấy lòng ông mà còn lạnh nhạt thờ ơ, tựa như người khác vậy.
Hàn Tịch không để tâm đến vẻ mặt biến hóa đủ loại màu sắc của ông ta :“ không có gì thì tôi đi trước!”
thấy cậu đứng lên muốn đi Hàn Kiến cũng khôi phục lại trạng thái bình thường mà hỏi:“ số tiền mày bán cổ phần kia đâu mau đưa cho tao!”
cậu nhàn nhạt hỏi:“ lý do?”
Hàn Kiến vừa định nói thì thấy Lưu quản gia đi vào dẫn theo một người theo.
lưu quản gia:“ Hàn lão gia đây là luật sư riêng của Vũ Thiên lão gia”
Vũ Thiên là cha ruột của mẹ cậu cũng là ông ngoại của cậu.
vị luật sư kia hướng tới Hàn Tịch chào hỏi một tiếng rồi mới chào hàn kiến sao đó lấy ra một bản di chúc.
Luật sư:“ Hàn lão gia đây là di chúc của Vũ Thiên lão gia đã để lại cho ngài Hàn Tịch là cháu ngoại của ông thừa kế khi đủ 20 tuổi, đều này có nghĩa khi Hàn Tịch thiếu gia đủ tuổi có quyền thừa kế không cần sự đồng ý của hàn lão gia đây!”
Hàn Kiến nhìn giấy trắng mực đen chữ đỏ mà há miệng không nói lời nào, cộng thêm những lời nói kia của luật sư là đã hiểu rõ.
ông không có quyền đụng tay đụng chân vào số cổ phần kia. cũng không thể sử dụng.
ông còn bàng hoàng vì mọi chuyện thì luật sư lại đưa cho ông một tờ giấy :“ hàn lão gia thân chủ tôi muốn kiện gia đình ngài cố ý gây tai nạn, đây là giấy mời từ tòa án hàn lão gia nhớ tới đúng giờ ”
Khi luật sư rời đi, Hàn Tịch cũng đứng dậy rời đi, trước khi đi cậu nói:"chúc ông may mắn"
....
chuyện hàn gia rốt cuộc cũng giải quyết xong là sau hai ngày, chỉ còn lại một ngày là viên thạch kia mang virus sẽ rơi xuống trái đất, mọi chuyện sẽ hoàn toàn thay đổi sau một đêm.