Phó Vân Thu cũng biết mình hỏi như vậy là có chút mạo phạm đối phương.
Chỉ là theo hướng tiến hóa không ngừng tăng cường, hắn lại dần dần xuất hiện chút di chứng.
Trước kia dù không thích người, hắn vẫn có thể mỉm cười ngụy trang. Nhưng hướng tiến hóa này giống như mạnh mẽ xé toạc chiếc mặt nạ ôn nhu của hắn, hắn càng ngày càng không thể nhẫn nại những tạp âm kia.
“Chỉ một tiếng thôi là được.” Giọng Phó Vân Thu mang theo vẻ khẩn cầu, “Có được không?”
Lưng Kiều Dặc Chu ướt đẫm mồ hôi lạnh: “Đây là sở thích quái dị gì của anh vậy?”
Phó Vân Thu: “Điều đó rất quan trọng với tôi.” Kiều Dặc Chu mặt đầy khó hiểu.
Phó Vân Thu khẽ mím môi, gương mặt ửng đỏ nói: “Tôi muốn tìm người đó.”
“Cho nên anh hoài nghi tôi?” Kiều Dặc Chu quả quyết phủ nhận, “Tuyệt đối không thể nào, cái gì mà ‘huhu’! Tôi có phải loại người tùy tiện khóc lóc đâu?”
Kiều Dặc Chu trong lòng đang gào thét.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT