Xác chết của Nghiêm Dự ngã xuống đất, máu trên mặt chảy lênh láng, hắn bị lột da thịt một cách sống sờ sờ.
Đoàn trưởng rạp xiếc tháo chiếc mũ cao màu đen trên đầu xuống, lộ ra cái đầu trọc lóc, trên mặt đầy nụ cười giả tạo: “Không biết các vị khách có hài lòng với màn biểu diễn vừa rồi không?”
Khán giả cười vang không ngớt, ném những đóa hoa tươi đỏ thắm lên sân khấu: “Hài lòng!”
Tiếng huýt sáo và tiếng cổ vũ không dứt bên tai, biểu tình Kiều Dặc Chu lại càng lúc càng lạnh băng.
Đoàn trưởng rạp xiếc toe toét miệng cười: “Đã như vậy, về sau hắn chính là thành viên cố định của rạp xiếc chúng tôi, chuyên môn biểu diễn lột da mặt cho mọi người.”
Những người có khả năng chịu đựng tâm lý hơi yếu một chút, lập tức cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn.
Lâm Cáp siết chặt các đốt ngón tay đến trắng bệch, ghê tởm đến mức mắt cũng ứa ra nước mắt sinh lý, đáng thương vô cùng nói với Kiều Dặc Chu: “Vậy những thành viên biểu diễn, chẳng lẽ tất cả đều là những người chơi chết ở rạp xiếc này sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play