Lúc này Cao Hồng Đào nằm ở trên giường bệnh, hối hận đến ruột gần như xanh mét, hắn không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp rắc rối lớn tùy tiện nói vài câu khó nghe thế nhưng chọc phải một đại phiền toái.
Đêm qua, hắn liên tiếp nhận được nhiều tin nhắn riêng tư. Đầu tiên, một cư dân mạng tên MMM đến hỏi tại sao hắn vì cái gì mắng chủ bá. Giữa họ có mối hận thù nào không?
Cao Hồng Đào ban đầu không muốn phản ứng, nhưng khi bấm vào trang chủ của đối phương, phát hiện cô là một thiếu nữ xinh đẹp, có vẻ rất giàu có, hắn liền sinh ra tâm tư, cùng đối phương kể chi tiết rằng mình đã vào phòng phát sóng trực tiếp "Phàm trần", sau đó gặp phải đủ loại chuyện xui xẻo.
Vốn dĩ hắn muốn nhân cơ hội thể hiện sự thương hại, giành được thiện cảm của phú bà, kết quả hắn đang trò chuyện vui vẻ thì chiếc đèn chùm trong phòng khách bất ngờ rơi xuống đập vào chân hắn ở dưới bàn trà, khiến bắp chân bên phải gãy xương.
Còn có nhiều cư dân mạng khác mà hắn không quen biết đến chế giễu hắn, kém phẩm chất, mắng hắn tại sao lại vào phòng phát sóng trực tiếp của người khác để nhục mạ.
Hơn nữa từ lời nói của những cư dân mạng này, hắn mắng chủ bá tựa hồ không đơn giản, không riêng vẽ tranh, mà còn có thể xem bói trong cuộc trò chuyện trực tiếp tối qua, đã khéo léo thừa nhận rằng vận rủi của mình có liên quan đến cậu.
Đọc xong những tin nhắn riêng tư này, Cao Hồng Đào không ngủ được nữa, nghĩ lại những gì mình đã trải qua gần hết ngày, lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Hắn muốn đến phòng phát sóng trực tiếp của đối phương để xin lỗi, gửi một đống quà nhưng phần mềm lại cho thấy đối phương đã kết thúc rồi.
Cao Hồng Đào không còn cách nào khác đành phải gửi tin nhắn riêng, vừa mở hộp chat đã nhìn thấy những lời ngôn luận nhục mạ của hắn, khiến cho hắn hối hận không thôi, nhưng chỉ có thể thành tâm rút lại tin nhắn, thành khẩn mà xin lỗi, viết từng dòng xin lỗi thâm tình.
Khả năng chủ bá đã nghỉ ngơi, tất cả tin tức của hắn toàn bộ chìm đáy biển.
Cao Hồng Đào liền nghĩ tới đi ngủ trước, đợi đối phương ngày mai tỉnh lại xem tin nhắn lại nói.
Kết quả là đêm đó hắn ngủ liên tục gặp ác mộng.
Đầu tiên, người giường bên cạnh liên tục u a u a, phàn nàn rằng chân mình bị đau.
Cao Hồng Đào bị đánh thức, tức giận đến muốn mắng người, nhưng sau ngồi dậy phát hiện trong phòng bệnh ngoại trừ tiếng ngáy ở ngoài, cũng không một tiếng rên rỉ bệnh hoạn nào.
Hắn một lần nữa nằm xuống, cố gắng chìm vào giấc ngủ, trong cơn mê man, cảm thấy có người đang ngồi cạnh giường bệnh. Khi hắn vừa mở mắt nhìn thấy một ông già đang ngồi trên ghế, u ám nhìn chằm chằm hắn.
Cao Hồng Đào hoảng sợ, cảnh giác hỏi ông là ai.
Lão nhân lạnh như băng mà nói, đây là giường của hắn, kêu Cao Hồng Đào tránh ra.
Cao Hồng Đào đương nhiên không cam lòng, giải thích với đối phương đây là giường của hắn, hơn nữa nửa đêm hắn không thể lê cái chân gãy của mình ngồi ở hành lang. Lão nhân không cam lòng yếu thế, vẫn luôn kêu to đây là giường của mình, đây là giường của hắn, rồi đứng dậy lao tới.
Cao Hồng Đào kinh hãi không thôi, trong tiềm thức muốn chạy trốn, lại phát hiện thân thể mình không thể nhúc nhích, đồng thời cảm giác như có một ngọn núi lớn đè lên người, nặng đến không thở được.
Lúc này hắn mới hậu tri hậu giác phát hiện, mình dường như đang nằm mơ, đó là một cơn ác mộng khủng khiếp.
Xong rồi xong rồi, đây là bị quỷ áp giường sao?
Cao Hồng Đào rất tỉnh táo, thậm chí còn biết con ma đang đè lên mình có lẽ chính là ông lão vừa rồi.
Má ơi, sao tôi lại gặp phải chuyện xui xẻo thế này?
Không biết tại sao mình lại miệng tiện chi không biết, nhất quyết nói mấy câu khó nghe trong phòng phát sóng trực tiếp của người khác, nhưng không ngờ mình lại bị đá vào đĩa sắt.
Cao Hồng Đào cảm thấy hối hận, một bên ở trong lòng mặc niệm a di đà phật, Bồ Tát phù hộ linh tinh.
Tam Thanh thần tôn, Ngọc Hoàng Đại Đế, Phật Như Lai, Quan Âm Bồ Tát...... Trong đầu hắn thỉnh một lần, nhưng chẳng có tác dụng gì, thân thể vẫn không thể động đậy.
Cho đến khi cảm xúc của hắn căng chặt đến mức tận cùng, dây thần kinh sắp đứt ra, sức nặng trên cơ thể biến mất, hắn cả người run lên, đột nhiên mở đôi mắt.
Sáng sớm 5 giờ rưỡi, mặt trời ló dạng.
------
Khoảng một giờ chiều, Hòa Diệp ngáp dài rồi bước ra khỏi phòng nghỉ với vẻ mặt lười biếng.
Cậu tùy tay mở cửa hàng, nhìn nắng nóng bên ngoài rồi quay vào toilet rửa mặt.
Trong một cửa hàng như của họ, ngay cả khi có kẻ trộm đi ngang qua, hắn thậm chí không buồn nhìn vào bên trong lần thứ hai. Chưa từng nghe thấy bất kỳ cửa hàng nào trên phố Thương Tỉ bị thiếu bất cứ thứ gì trong nhiều năm qua.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là rất nhiều người kiêng kỵ những việc này, không muốn xử lý những việc liên quan đến tang lễ để tránh gặp rắc rối.
Nhưng Mục Tịch Cảnh dường như không nằm trong số "nhiều người".
Hòa Diệp rửa mặt xong bước ra thì thấy một người đàn ông cao lớn đang ngồi trên chiếc ghế đẩu trước cửa hàng, mặc áo phông thêu tay màu xanh đậm, quần jeans đen và đi một đôi giày thể thao màu xanh trắng. Chúng thoải mái và đơn giản nhưng đắt tiền.
Mục Tịch Cảnh có dáng người chuẩn, bờ vai rộng, eo hẹp, khí chất vô cùng nổi bật. Cùng với đôi mắt câu nhân đào hoa, chỉ cần một nụ cười nhợt nhạt, có thể làm rất nhiều người mê đến thần hồn điên đảo.
Đương nhiên, Hòa Diệp cũng không nằm trong số "nhiều người".
"Buổi sáng tốt lành, ông chủ Hòa." Mục Tịch Cảnh chủ động chào hỏi.
Hòa Diệp không đáp lại, ánh mắt rơi vào chiếc túi đóng gói chưa mở trên quầy.
Túi màu xanh nhạt rất tinh tế, có in logo và tên cửa hàng.
Mục Tịch Cảnh nhìn theo ánh mắt của cậu, giải thích: "Đây là cơm trưa. Tôi thấy đồ ăn ở nhà hàng này khá ngon nên mang qua cho cậu ăn thử."
Hòa Diệp không nói chuyện, thu hồi tầm mắt, cũng không có ý định nhận hay nếm thử.
Cậu bước đến chỗ máy lọc nước, một bên rót nước, một bên lạnh lùng hỏi: "Mục tiên sinh, hôm qua tôi nói chưa rõ sao?"
Mục Tịch Cảnh câu môi cười nhạt, ra vẻ khó hiểu nói: "Ông chủ Hòa nói gì?"
Hòa Diệp nghe xong động tác cầm chén có chút chậm chạp, quay đầu liếc nhìn đối phương, liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Mục Tĩnh Cảnh.
Người này không chỉ biết giả ngu, mà còn da mặt dày.
Hòa Diệp lười nói thêm với anh. Cậu uống nước, đặt cốc lên quầy, cầm chìa khóa rồi bước ra khỏi cửa hàng.
Cậu đứng ở cửa tiệm, không nói một lời mà nhìn chằm chằm nam nhân trên ghế, trực tiếp dùng hành động đuổi khách.
Mục Tịch Cảnh không hề tức giận, mỉm cười đứng dậy bước ra khỏi tiệm làm giấy trát, đứng phía sau nhìn Hòa Diệp khóa cửa tiệm rồi quay người bước ra khỏi ngõ.
Mục Tịch Cảnh nhìn bóng lưng mảnh khảnh của đối phương, bước lên theo kịp.
Hòa Diệp đi không nhanh nên nhanh chóng đuổi kịp, cùng nhau sóng vai nhau đi.
Cả hai đều không nói gì và họ đi dọc nửa con hẻm trong im lặng.
Hòa Diệp rẽ trái, Mục Tĩnh Cảnh cũng rẽ trái.
Hòa Diệp bước vào một quán mì ramen, Mục Tịch Cảnh cũng đi theo. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy khung cảnh trong cửa hàng, nụ cười trên môi hơi cứng đờ.
Rất dơ.
Có cảm giác dầu mỡ ở khắp mọi nơi.
Mục Tịch Cảnh nhìn Hòa Diệp không chút nào ghét bỏ mà ngồi xuống, nhíu mày do dự, xoay người rời đi.
Hòa Diệp nhìn thoáng qua sau, cậu hơi nhướng mày, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên ý cười.
Quý công tử có thói ở sạch.
Nhìn theo cách này, thật dễ dàng để thoát khỏi anh
Nhưng mà, sự tình đã đi chệch hướng một chút.
Ba phút sau, Mục Tịch Cảnh đi ra và quay lại với một gói khăn ướt trên tay.
Đầu tiên anh lau sạch mặt bàn trước mặt của Hòa Diệp, sau đó lau chùi bàn ghế bên cạnh anh mấy lần.
"......" Hòa Diệp ngửi thấy mùi cồn thoang thoảng trong không khí, ngước mắt nhìn anh không nói nên lời.
Mục Tịch Cảnh nở nụ cười rạng rỡ với cậu: "Xin lỗi, tôi hơi mắc chứng ở sạch."
Cho nên thay vì rời đi, anh lại đi mua khăn lau tẩm cồn.
Hòa Diệp phớt lờ lời giải thích của anh, nhấc điện thoại lên xem hình ảnh trực tuyến của máy chơi game cùng hình ảnh Maserati internet.
Mục Tịch Cảnh ngồi đối diện, lặng lẽ nhìn Hòa Diệp nghịch điện thoại, vẻ mặt ôn hòa không hề có chút bất mãn vì bị bỏ rơi.
Ăn trưa xong, Hòa Diệp mở cửa đón khách, Mục Tĩnh Cảnh theo đuôi cậu về, lại ngồi trên ghế ở cửa, mắt luôn dán chặt vào cậu, nhìn cậu in mấy hình ảnh rồi viết một tờ giấy lên mép chiếc bàn gỗ dài, sau đó đốt vài bức tranh cùng với mảnh giấy rồi ném vào chiếc chậu sắt dưới gầm bàn gỗ.
Mấy ngày nay, Hòa Diệp đã quen với việc bị anh nhìn chằm chằm, cũng không thèm để ý.
Cậu vừa chọn màu sắc, hình dáng của hơn chục máy chơi game cùng màu sắc của xe, in thành tranh rồi đốt cho Hắc Bạch Vô Thường tối qua chọn lựa.
Tiếp theo, cậu sắp xếp các mặt hàng trong cửa hàng và làm việc với các thương gia hợp tác để tùy chỉnh các dải tre, giấy màu, bóng chỉ và các mặt hàng còn thiếu khác.
Cửa hàng kia phản hồi nhanh chóng và cho biết sẽ giao hàng sau hơn một giờ nữa.
Sau khi hoàn thành các công việc này, Hòa Diệp bắt đầu nghiên mặc, tô mực ngôi nhà trang trại đã được vẽ bằng nét vẽ.
Cậu vẽ nghiêm túc đến mức không cảm nhận được thời gian trôi qua, cũng không để ý khi Mục Tịch Cảnh đang ngồi trước cửa tiệm tiến tới chiếc bàn gỗ dài.
Cho đến khi ngoài cửa hàng có tiếng gào vang lên: "Ông chủ Hòa có ở đây không?"
Hòa Diệp lấy lại tinh thần, quay đầu liếc nhìn nam nhân một cái, thì thấy đối phương đang cố ý giữ khoảng cách với mình, chắp hai tay sau lưng, hành vi cử chỉ còn tính tốt, làm nhân sinh không cảm thấy chán ghét
Hòa Diệp thu hồi tầm mắt, buông bút lông, đi vòng qua chiếc bàn gỗ dài rồi bước ra ngoài.
Trước cửa hàng có một chiếc xe điện ba bánh, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đang dọn những thùng đồ đạc xuống, nhìn thấy Hòa Diệp đi ra, đưa một tờ hóa đơn: "Ông chủ Hòa, mời kiểm tra hàng hóa, xem số lượng đúng hay không."
Kỳ thật không có gì để thử. Tổng cộng có năm hộp, hai hộp dải tre, hai hộp giấy màu, một hộp chỉ, keo dán và những thứ khác.
Trả tiền xong, đối phương phóng xe đi.
Hòa Diệp cất điện thoại di động vào túi, đang chuẩn bị đi dọn, thì một bàn tay to lớn chặn cậu lại, bên tai vang lên giọng nói trong trẻo của Mục Tịch Cảnh: "Tôi sẽ làm."
Hòa Diệp đang muốn cự tuyệt, thì đối phương đã mang một hộp sọt tre vào trong cửa hàng hỏi: "Ông chủ Hòa, thùng giấy đặt ở chỗ nào?"
Hòa Diệp nhìn tấm lưng cao lớn của anh rồi đáp: "Kho hàng."
Mục Tịch Cảnh nhìn xung quanh một vòng nói: "Xin chỉ đường cho tôi."
Năm thùng giấy, tất cả đều được Mục Tịch Cảnh dọn vào tiệm.
Hòa Diệp không nói lời cảm ơn mà chỉ đưa cho đối phương cốc nước rồi vội vàng đuổi kịp khách: "Mục tiên sinh, tôi đóng cửa hàng."
Mục Tịch Cảnh đã ở đây được một tuần, biết rằng Hòa Diệp sẽ đóng cửa vào lúc 5 giờ chiều.
Về việc ngày hôm sau cậu mở cửa kinh doanh khi nào... tùy thuộc vào thời điểm cậu thức dậy, ăn uống đầy đủ và mở cửa kinh doanh.
Một người bán hàng bình thường như vậy hiếm có trên thế giới.
Nó gần giống với tính tình của 'người ấy', như lúc ban đầu một triệt.
Mục Tịch Cảnh khóe môi khẽ nhếch, ra tiếng dò hỏi: "Ông chủ Hòa cơm chiều muốn ăn cái gì?"
"Không đói bụng." Hòa Diệp nhàn nhạt ném ra ba chữ.
"Buổi tối sẽ đói." Mục Tịch Cảnh cố gắng thương lượng: "8-9 giờ, tôi sẽ qua giao đồ ăn."
Hòa Diệp nghe vậy, hơi hơi nhíu mày, lại lần nữa cự tuyệt: "Không cần."
Lo lắng Mục Tịch Cảnh là người giữ lời, cậu lại nhắc nhở một câu: "Buổi tối đừng đến ngõ này."
Mục Tịch Cảnh nhướng mày dò hỏi: "Tại sao?"
Hòa Diệp đưa ra lý do đơn giản và thô thiển nhất. "Quỷ nháo."
Người thường đều sợ quỷ, nếu biết con hẻm này có quỷ nháo, nhất định phải tránh xa nhất có thể.
Đáng tiếc, Mục Tịch Cảnh lại là ngoại lệ.
"Tôi không sợ quỷ."
"......" Đe dọa thất bại.
Hòa Diệp lười nói chuyện với anh nên quay lại chủ đề chính: "Cửa hàng đóng cửa rồi."
Mục Tịch Cảnh nâng lên cánh tay, liếc nhìn đồng hồ, không chút do dự nói: "Vậy tôi sẽ..."
Anh muốn nói buổi tối tôi sẽ quay lại, nhưng chưa kịp nói gì thì Mục Tịch Cảnh liền nhạy bén nhận thấy rõ nét cau mày trên lông mày của Hòa Diệp, liền bình tĩnh đổi chủ đề.
"Vậy buổi tối tôi sẽ không làm phiền cậu."
Anh bước ra khỏi cửa hàng, hướng phía sau hô: "Ngày mai gặp, ông chủ Hòa."
Đáp lại anh là tiếng đóng cửa tàn nhẫn.
Mục Tịch Cảnh nhìn cửa tiệm đóng kín, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt không hề khó chịu chút nào.
--------------------
Tôi tới giải thích một chút tâm lý cùng với hành vi của công nhé.
Anh đã gặp một người rất giống người thương của mình ở kiếp trước, nhưng không dám xác nhận, muốn đến sát lại để dò sát, lại không dám đến gần để tìm hiểu, lo lắng mình nhận sai người, đem đối phương sinh ra giai đoạn hiểu lầm.
Anh ở kiếp trước tìm rất nhiều năm, không có khả năng dễ dàng theo đuổi một người tương tự, nhưng bởi vì diện mạo, hành vi rất giống, cho nên nhịn không được muốn tới gần, tìm hiểu nhiều hơn.
Anh không muốn lừa gạt, cũng thừa nhận mình đang tìm người yêu của kiếp trước, tuy rằng sẽ đi theo, nhưng cũng không có nói lời nói, hành vi quấy rầy, nhiều lắm là thích quan sát, cũng không thể tính là biến thái (Tôi cho rằng là vậy )
Mà thụ (Hòa Diệp ), cậu không yếu, sở dĩ không đuổi công đi( Mục Tịch Cảnh ), một phần nguyên nhân là lười dùng lực, cái khác là đối phương trước mắt tạo quá lớn bối rối cho cậu.
Cậu biết công đang tìm người (Chương 1 có nói, công cũng không có phủ nhận ), cũng biết công không phải coi trọng mình, nếu hành vi của công thật sự ảnh hưởng đến cậu, cậu cảm thấy lấy thực lực của mình hoàn toàn có thể đuổi công đi( trước mắt còn không biết công là thân phận quỷ thần ).
Mội người có thể lý giải rất mạnh, căn bản không có đem công thành người thường ( Trước mắt cho rằng ) để vào mắt.
Nội dung văn án, xin đừng mang ra hiện thực, công thụ tính cách đều có khuyết tật, hiện thực không thể ( nhất định rất rời xa ), moah moah