Ngay lúc khoảnh khắc cô chớp mắt, một màu đỏ chói lóa đã chắn trước mặt. Cô cúi đầu xuống, chỉ có thể nhìn thấy đôi giày thêu hình uyên ương màu đỏ trên chân mình.

Đôi giày cũng đẹp đấy chứ.

Thế nhưng bây giờ không phải lúc để ý đến chuyện này, cô cố gắng giơ tay lên định vén tấm vải đỏ trên đầu xuống nhưng hai tay giống như bị đổ chì, không tài nào nhấc lên nổi.

"Chết tiệt, sao lại thế này!" Ngay khi cô vừa thốt ra một câu chửi thề thì cảm giác nặng nề trên tay đột nhiên biến mất. Cô vội vàng giơ tay lên kéo tấm vải đỏ trên đầu xuống.

Lúc này mới phát hiện, thứ mình đang cầm trên tay là một chiếc khăn voan màu đỏ được thêu rất tinh xảo, sờ vào có cảm giác mềm mại mịn màng.

Tay phải bị một đồ vật gì đó đâm vào một chút, cô cầm lên xem thì ra là lá bùa được gấp thành hình ngôi sao năm cánh đang phát ra ánh sáng vàng nhạt.

Là thứ này, đã hóa giải thuật trói tay cô sao?

Ngay khi cô còn đang nghi ngờ thì chiếc kiệu hoa bỗng nhiên rung lắc dữ dội, cô đưa tay ra vịn vào thành kiệu theo bản năng, cả người bay lên không trung.

Cỗ kiệu đã được nhấc lên.

Trong đầu bắt đầu hiện lên vô số cảnh tượng kinh dị mà cô từng xem trên phim, người khiêng kiệu cho cô không phải là người thôn dân bị quỷ đeo mặt nạ bám vào đấy chứ.

Nếu dứt khoát nâng cô chính là quỷ!!

Dù là trường hợp nào cũng đủ khiến cô sợ đến mức chân tay rụng rời.

"Bí đao, bí đao, tôi là khoai tây, nghe được xin trả lời, over."

Hả?

Thanh âm gì vậy?

Kiều Kiều đem tay phải nâng lên, lúc này mới phát hiện, lá bùa phát sáng trên tay cô đang phát ra âm thanh, nghe kỹ thì chính là giọng nói của Lăng U.

Trong màn đêm tĩnh lặng u ám này, âm thanh đột ngột vang lên khiến nỗi sợ hãi trong lòng Kiều Kiều vơi đi phần nào.

"Làm gì?" Thanh âm thực nhẹ, vừa vặn chỉ có cô mới có thể nghe được, cô đem lá bùa tới bên môi, thấp giọng hỏi.

"Đúng rồi, quên nói cho cô cách thần chú khởi động lá bùa đó."

"Thần chú gì?"

"Chết tiệt, sao lại thế này, chính là câu thần chú khởi động lá bùa đó."

"......"Mỹ nữ vô ngữ.

"Sao lại đặt câu thần chú kỳ quái như vậy chứ?"

"Quá mức rườm rà, không nhớ được."

Lăng U trả lời đúng lý hợp tình, nhưng xác thật như theo lời cậu nói, nếu một câu thần chú đặc biệt phức tạp, trong hoàn cảnh cực kỳ đáng sợ này có lẽ cô đã sợ đến mức quên sạch sành sanh rồi, ngược lại loại thần chú đơn giản, dễ hiểu, có phần ngốc nghếch này lại khiến người ta nhớ lâu hơn.

"Vậy bây giờ tôi phải làm sao? Hình như tôi đang ở trong một chiếc kiệu hoa, hơn nữa chiếc kiệu hoa này vẫn đang di chuyển, giống như đang muốn đưa tôi đến một nơi nào đó." Kiều Kiều hạ giọng, giọng nói run rẩy.

"Đừng sợ, lá bùa này là lá bùa nhiều công năng, có ba công dụng là tàng hình, hóa giải tà chú và tấn công. Nếu cô muốn tàng hình thì hãy niệm tàng hình cộng thêm câu' chết tiệt, chuyện gì thế này.' Cứ như vậy mà làm theo, hiểu chưa?"

"Tình hình hiện tại của cô khá nguy hiểm, tốt nhất cô nên nhanh chóng tìm chỗ trốn đi, tôi sẽ đến tìm cô ngay lập tức." Lăng U thanh âm vừa ra, lá bùa trong tay phát ra ánh sáng nhàn nhạt rồi biến mất, cô lại lần nữa gọi Lăng U, nhưng đáp lại cô là sự im lặng đến đáng sợ.

Ngay khi cô siết chặt hai nắm tay, chuẩn bị niệm chú tàng hình thì bên tai cô đột nhiên vang lên tiếng khóa leng keng chói tai, tiếp theo là tiếng trống, tiếng chiêng, tiếng pháo nổ.
 

Cỗ kiệu ngừng.

Chạy?

Ngay khi cô đang nghĩ cách trốn thoát thì tấm rèm trước mặt bỗng nhiên được vén lên.

Một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, cằm có nốt ruồi thịt, ăn mặc giống hệt bà mối xuất hiện trước mặt. Kiều Kiều vội vàng buông tay xuống, dùng ống tay áo rộng thùng thình giấu lá bùa vào lòng bàn tay.

Bà mối vốn đang mỉm cười nhìn thấy chiếc khăn voan trên đầu Kiều Kiều thì nhíu mày: "Sao, lại, đem, khăn, voan, xuống, vậy?"

Cách nói chuyện ngắt quãng từng chữ một cộng thêm giọng nói khàn đặc kỳ quái của bà mối giống như cổ họng khô cằn cả ngàn năm bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.

Kiều Kiều không còn tâm trí đâu mà để ý nhiều như vậy, cơ thể cô run lên bần bật, bàn tay siết chặt thêm lần nữa, lần này cảm giác đau nhói ở lòng bàn tay đã kéo cô trở lại hiện thực.

Lúc này cô mới phát hiện ra kể từ khi tấm rèm được vén lên, một mùi hương hoa thoang thoảng bay tới, âm thầm mê hoặc cô.

May mà nhờ có lá bùa trên tay, ý thức của cô đã bình thường khôi phục.

Một bàn tay khô héo như cành cây đột nhiên đưa tới định giật lấy chiếc khăn voan trên tay cô. Cô vội vàng giơ khăn voan lên che kín đầu mình.

Bàn tay kia không giật được khăn voan nên đã rụt trở về.

Theo sau, một thanh âm lại lần nữa vang lên: "Thỉnh, tân, nương, hạ, kiệu."

Cách nói chuyện ngắt quãng từng chữ một khiến Kiều Kiều chỉ muốn lấy chai nước ngọt 82 năm dội thẳng vào người bà ta, cho bà ta uống cho thông cổ họng.

Rõ ràng đang trong hoàn cảnh éo le như vậy mà cô vẫn còn tâm trí nghĩ đến những chuyện khác, chẳng lẽ là bị Lăng U lây nhiễm rồi sao? Khiếp sợ bi lai.

"Vượt, hỏa, chậu."

Chậu than?

Xác định đây là chậu lửa?

Cô cau mày nhìn chậu đồng trước mặt nhưng bên trong không phải là lửa, có thể nói là những ngọn lửa được làm bằng giấy đỏ, không hề lay động, cứng đờ vô hồn.

Không còn cách nào khác, cô đành phải bước qua chậu lửa.

Vừa bước qua chậu lửa, có người đưa cho cô một dải lụa đỏ, cô cúi đầu nhìn xuống, cạnh chân cô xuất hiện một đôi giày thêu màu đen vàng, nhìn kích cỡ giày có vẻ là của đàn ông.

Đàn ông?

Quyền Vũ?

"Kiều Kiều, em đã đến rồi."

Thật sự là anh ta!

Giọng nói trong mơ ôn nhu như nước, chứa đầy nhu tình mật ý, phảng phất hai chữ này, cũng đủ để anh ta khắc cốt ghi tâm cả đời.

Không!

Anh ta là quỷ!

Anh ta đã chết!

Mục đích của anh ta chính là muốn đem mình vào địa ngục!!

Không thể tin!

Tuyệt đối không thể tin!!!

Cảm giác đau nhói lại kéo cô về thực tại, nhất định phải nghĩ cách trốn thoát khỏi đây, nhất định phải trốn.

Một khi nghi thức hoàn thành cô sẽ trở thành tân nương của anh ta, tân nương đã bái đường thành thân!
 

"Ẩn thân, chết tiệt, chuyện gì thế này!"

Cô khẽ hô một tiếng, bộ váy cưới trên người lập tức héo quắt rơi xuống đất. Cô kinh ngạc nhìn bộ váy cưới dưới đất.

Thì ra ẩn thân không thể khiến quần áo cũng tàng hình, lúc này cô thậm chí có thể cảm nhận được làn gió mát thổi qua cơ thể trần trụi của mình.

Lúc trước vì đội khăn voan nên không nhìn rõ khung cảnh xung quanh, lúc này vừa mở mắt ra cô đã sợ đến mức hít ngược một ngụm khí lạnh.

Quyền Vũ trước mặt hoá ra được làm bằng giấy trát* kết thành hình người!

*Loại giấy như trong mấy cửa hàng đồ cúng ấy, được làm bằng giấy 100%

Anh ta đang cúi đầu nhìn chằm chằm bộ váy cưới trên mặt đất, cô thậm chí còn cảm nhận được vẻ hoảng loạn trên khuôn mặt Quyền Vũ. Cô quay đầu nhìn sang bên cạnh, tất cả khách mời đều là người giấy!

Đều là người giấy trát!

Toàn bộ!!

Ngoại trừ bà mối có nốt ruồi thịt ở cằm kia ra. Cô nhận thấy bà mối này là người, là con người.

Bất kể là người giấy hay con người, bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất.

Cô bước nhanh về phía cổng, vì đang ẩn thân nên những người khác hoàn toàn không nhìn thấy cô, cứ như vậy cô đã chạy ra khỏi cổng một cách suôn sẻ.

Nơi nào có cánh rừng, thì cô chạy về phía đó, cứ chạy mãi, chạy mãi cho đến khi thở hổn hển, cô mới trốn vào bụi cây. Sau khi chắc chắn không có ai đuổi theo, cô mới lấy lá bùa trong tay ra: "Bí đao, bí đao, tôi là khoai tây, nghe được xin trả lời, over."

******

Lăng U cùng Chước Quang đã đi lòng vòng trong thôn rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Kiều Kiều.

Có thể trực tiếp bắt cóc một người sống sờ sờ ngay trước mắt họ, đạo hạnh của kẻ này không tầm thường.

"Anh còn nhớ bà lão kia đã đi về hướng nào không?" Lăng U ngẩng đầu nhìn ngã ba trước mặt, không biết nên đi đường nào.

"Đường này có hơi thở của bà ta." Chước Quang chỉ vào con đường nhỏ ở giữa.

"Được, đi tìm bà ta tính sổ." Lăng U gật đầu.

Sau đó cậu bước thẳng về phía con đường nhỏ ở giữa. Càng đi về phía trước trời càng tối, cho đến khi tối đen như mực.

Con đường này cũng ngày càng hẹp, chỉ đủ một người đi qua.

Hai sườn là ruộng lúa, nhưng không gieo trồng bất kỳ loại cây lương thực nào, chỉ có cỏ hoang mọc um tùm. Những thửa ruộng đi qua cũng thế, hoàn toàn không có người chăm sóc.

Cuối cùng một ngôi nhà thấp le te sáng đèn cũng hiện ra trước mắt.

Ngôi nhà được làm toàn bộ bằng gỗ, tường được trát bằng đất sét, sơn đỏ trên cổng đã bong tróc gần hết, cửa không khóa.

Bên trong có người.

Lăng U nâng tay lên, gõ gõ cửa, bên trong cửa sổ kính là ánh nến vàng vọt, theo tiếng gõ cửa của cậu mà lay động nhẹ nhàng.

Đợi hồi lâu, không có người ra mở cửa.

Cậu nhướng mày, ra tiếng uy hiếp: "Này, bà lão kia, không mở cửa tôi sẽ phá cửa đấy. Không chỉ phá cửa mà tôi còn dỡ luôn cả mái nhà của bà nữa."

Đợi một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, cậu giơ chân lên đạp một cái.

"Ai da, ông trời con ơi, đừng đạp, tôi mở đây, tôi mở đây..."

Chẳng mấy chốc cánh cửa được mở ra, để lộ ra một khuôn mặt nhăn nheo, da dẻ nhăn nhúm, làn da xanh xao, khô héo như tờ giấy dán trên xương.

Lăng U nâng chân dài thẳng tắp bước vào cửa, khom lưng kéo hai chiếc ghế gỗ, ngồi xuống một cái, đưa cái còn lại cho Chước Quang.

"Nói đi, rốt cuộc chuyện thần linh là sao, Quỷ tân nương là gì?"

Bà lão chống gậy run rẩy cúi đầu, ánh nến kéo bóng bà ta dài lê thê, gầy gò trơ xương: "Tôi không biết... Không thể nói..."

"Bớt giả bộ đáng thương trước mặt tôi đi, bà có biết tôi làm nghề gì không? Tôi là đồ đệ đời thứ  250 Mao Sơn Phái, chuyên môn hàng yêu trừ ma thêm bắt quỷ, địa phủ Hắc Bạch Vô Thường là anh em kết nghĩa của tôi đấy. Bây giờ nếu bà thành thật khai báo, tôi có thể nói giúp cho bà sau khi chết được người ta chiếu cố nhiều hơn, không đến mức bị bỏ vào chảo dầu, chịu cảnh dầu sôi lửa bỏng, biết đâu còn có cơ hội đầu thai chuyển thế đâu đấy."

? Chước Quang liếc mắt nhìn về phía Lăng U, như thế nào thành thứ 215 rồi??

Hắc Bạch Vô Thường, như thế nào thành anh em kết nghĩa của cậu rồi.

Nhưng anh cũng không vạch trần, chỉ mỉm cười nhìn cậu, Lăng U nói gì thì đúng là như vậy.

"Hắc Bạch Vô Thường? Anh em kết nghĩa của cậu ? Mao Sơn Phái? Tôi...tôi vì sao lại bị bỏ vào chảo dầu?" Bà lão nghe xong sợ đến mức suýt chút nữa đứng không vững.

Bà ta đưa tay vịn vào mép bàn, Chước Quang thấy vậy vội vàng bước tới đỡ bà lão: "Cẩn thận, mời bà ngồi."

Anh đỡ bà lão ngồi xuống mép giường, giọng nói của anh mang theo ma lực khiến người ta không thể kháng cự.

Cộng thêm khuôn mặt đẹp đến mức khuynh đảo chúng sinh kia đã khiến bà lão mê mẩn, thần hồn điên đảo.

Giọng nói đầy mê hoặc, còn cố tình nói giọng nũng nịu đang hot rần rần trên mạng: "Những gì cậu ấy nói đều là sự thật."


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play