Ngọc Tuyết Nhi ở trấn Khoáng Thủy đợi đến mùng hai Tết, liền bị Ngọc Nhu khẩn cấp thu xếp rời đi. Mà bởi vì Hoàng Phủ Lãnh Dương và Lancia vào trưa ngày ba mươi Tết đã rời khỏi trấn Khoáng Thủy, cô cuối cùng vẫn không thể bày tỏ sự hữu hảo của mình với người bạn quốc tế Lancia – ví dụ như cùng nhau đi ăn điểm tâm chẳng hạn.
Mặc dù hàng năm cứ Tết đến đều phải về, hơn nữa ngày lễ ngày Tết cũng sẽ mua chút đồ gửi bưu điện về cho bố mẹ, nhưng thực tế mối quan hệ của Ngọc Nhu với gia đình đã không tốt đẹp như vậy từ nhiều năm trước.
Mà trong lòng Ngọc Nhu, mỗi năm về quê ăn Tết chỉ là để tỏ vẻ cô cũng không quên bố mẹ già, cô chẳng muốn đi hết nhà này đến nhà kia xem sắc mặt người khác đâu – những người này tư tưởng rất cổ hủ lạc hậu, cô tuyệt đối không để cuộc đời tươi đẹp của mình bị đồng hóa ở nơi này!
Về phần bố mẹ mình, Ngọc Nhu cảm thấy, chỉ cần đợi đến khi cô ngồi lên vị trí Lâu phu nhân, họ sẽ không còn cảm thấy cô làm họ mất mặt nữa.
Ôm ý nghĩ như vậy, trở về căn hộ nhỏ mà họ đang ở, Ngọc Nhu không lập tức quấn quýt lấy Lâu Dương, mà là đóng cửa lại để chuẩn bị dạy dỗ con gái.
Nói thật, tuy rằng Ngọc Nhu tỏ ra vẻ hiền từ của một người mẹ, nhưng thực tế, thời gian cô và Ngọc Tuyết Nhi ở bên nhau từ nhỏ đến lớn thật sự không nhiều. Chung quy cô là một bà mẹ đơn thân, không có năng lực quá lớn lại muốn sống xa xỉ, tự nhiên phải ôm chặt lấy đùi kim chủ.
Sức lực của một người là có hạn, khi Ngọc Nhu dồn càng nhiều tâm sức vào những người đàn ông khác, tâm sức đặt vào con gái Ngọc Tuyết Nhi tự nhiên sẽ ít đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play