Có người ví von vẻ đẹp của người phụ nữ khi khóc như hoa lê đái vũ, tuy rằng tóc Ngọc Tuyết Nhi rối bời, trên mặt cũng sưng đỏ vì bị tát, nhưng đôi mắt cô chớp động, giọt nước mắt trong veo lăn dài, lập tức toát ra một vẻ khiến người ta hận không thể ôm chặt vào lòng yêu thương.
Đồ quỷ cái con đàn bà này! Vừa nãy còn suýt chút nữa đá nát trứng của mình! Vương thiếu kẹp chặt hai chân nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng sợ, không sao đâu.” Đường Triết Tu không thấy hành động dũng cảm vừa rồi của Ngọc Tuyết Nhi, chỉ cảm thấy cô gái dù trông rất chật vật nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời này rất đặc biệt — đúng, chính là cái kiểu không giống những người trong bóng đêm, không sợ quyền quý không khuất phục này — anh lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi đưa cho Ngọc Tuyết Nhi, đôi mắt hơi buồn rầu dường như đang lo lắng cho cô.
“…… Cảm ơn anh.” Ngọc Tuyết Nhi biết bộ dạng hiện tại của mình chắc chẳng ai nhận ra, nên cô chỉ gắt gao che nửa bên mặt bị sưng, dùng tay còn lại nhận lấy chiếc khăn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đau đớn trên mặt — nếu không phải trở thành thế này, cô cũng chẳng cần phải cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu trước người này.
“Anh Đường…”
“Vương thiếu, tôi ở nhà là con một đấy.” Nghe thì ôn hòa nhưng nội dung chẳng ôn hòa chút nào khiến Vương thiếu nghẹn họng, gượng cười: “Đường tổng… Cô ta không nghe lời, tính tình lại khó bảo, lỡ đụng chạm đến anh thì không hay.”
“Đụng chạm?” Đường Triết Tu cười như không cười liếc nhìn đối phương: “Bị anh làm cho ra nông nỗi này rồi còn gọi là ‘tính tình khó bảo’? Hơn nữa, cô ấy hẳn chỉ là một nhân viên phục vụ bình thường thôi phải không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play