Minh Huy không phải là một tên ngốc, mấy năm qua cậu vô cùng nghe lời ông bà nếu ông bà đã chỉ hướng đông cậu tuyệt đối không đi về hướng tây đủ kiểu lấy lòng. Nhưng ngay cả khi mọi chuyện đều nhất nhất nghe theo họ thì họ cũng không thân cận hơn với cậu chút nào, lúc nào cũng vạch lá tìm sâu để châm biếm cậu. Vì vậy, một mặt Minh Huy thờ ơ với ông bà nội, nhưng mặt khác cậu cũng băn khoăn không biết liệu có phải vì mình quá nhu nhược nên mới bị người khác coi thường hay không. 
Đúng lúc này lại biết được tin Lâu Hộ sắp ra nước ngoài du học, nghĩ đến việc người duy nhất trên thế giới này đối tốt với mình (cô nhóc Lâu Âm kia chính là một con quỷ nhỏ) lại sắp rời xa mình, Minh Huy chẳng nỡ chút nào, tất nhiên là muốn đuổi kịp bước tiến của đối phương. 
Sau khi ông bà nội biết được suy nghĩ của Minh Huy thì không rõ thật sự là vì họ không muốn nhìn thấy cậu hay là ý chí vươn lên tự cường của cậu thuyết phục nữa, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng. Lúc bước ra khỏi thư phòng, Minh Huy cảm thấy tim mình như muốn bật ra khỏi cổ họng. Đây là lần đầu tiên cậu dũng cảm đối mặt với ông bà nói ra suy nghĩ của mình.Về phần bố cậu... bỏ đi, ai biết được bây giờ ông ấy đang ngã trong bụi hoa nào chứ? 
Lâu Hộ nhìn vào mắt cậu, mãi cho đến khi đá trong ly nước trên bàn tan hết anh mới chậm rãi cúi đầu xuống uống một hớp lớn: "Vậy cậu chuẩn bị đăng kí vào trường nào?" 
Lâu Hộ không ngờ rằng Minh Huy cũng muốn đi du học, nhưng nhìn thái độ thế hệ trước của Minh gia đối với đứa cháu trai này, anh cũng phần nào hiểu được. Hơn nữa Lâu Hộ cũng có một chút tâm tư riêng. Nếu Minh Huy đi du học thì chắc chắn không thể vướng vào Ngọc Tuyết Nhi được nữa. Nhắc đến việc này, trước khi anh đi du học, còn phải làm cho Ngọc Tuyết Nhi và Ngọc Nhu rời khỏi thành phố này. Bằng không tình tiết câu chuyện bất ngờ rẽ sang hướng khác sẽ khiến Lâu Dương gặp được bọn họ, lúc đó bản thân anh đang ở nước ngoài thì đúng là 'roi không đủ dài để quất tới bụng ngựa.' 
Nghĩ đến những thứ mình đạt được trong ba năm qua, Lâu Hộ lạnh lùng nhếch khoé môi. 
Khi Ngọc Tuyết Nhi về đến nhà, trong nhà không thoang thoảng mùi thơm của thức ăn như mọi khi mà rất vắng vẻ. Ngọc Tuyết Nhi cảm thấy có chút quái lạ, lại càng thấy hốt hoảng: "Mẹ?" 
Ngọc Tuyết Nhi sắp tròn mười tuổi rồi, cũng coi là một nửa thiếu nữ vì vậy cho dù có hốt hoảng cũng ngay lập tức chạy đến phòng ngủ của mẹ: "Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi?" 
"Tuyết Nhi..." Giọng nói nhẹ nhàng cất lên làm cho giọt nước mắt sắp rơi của cô chợt thu lại, cô lấy mu bàn tay quệt nước mắt quay đầu nhìn người phụ nữ đang ngồi trên giường, sắc mặt có vẻ tiều tuỵ, cô chạy như bay đến ôm hông bà ta: 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play