Thẩm Ngôn không cho Mục Tùng Miễn ngủ lại, Thẩm Trì Uyên cũng hết cách.
Tuy trời đã khuya, nhưng Mục Tùng Miễn vẫn phải tự lái xe về.
Dù vậy, Mục Tùng Miễn không hề cảm thấy phiền, chỉ là thấy dáng vẻ Thẩm Trì Uyên cứ rối rắm mãi, anh liền chủ động đề nghị để Thẩm Trì Uyên tiễn mình xuống lầu.
Không thể ở lại qua đêm thì thôi, đưa tiễn khách vẫn là chuyện hợp lý, Thẩm Ngôn cũng không ngăn cản, khoát tay bảo Thẩm Trì Uyên đi đi.
Hai người thay quần áo xong, vai kề vai chậm rãi bước ra ngoài. Dù không vội, nhưng tốc độ cũng không chậm.
Mười giờ tối trong khu chung cư cũ, bên ngoài đã vắng bóng người, hành lang lại còn bị hỏng mất một bóng đèn không biết từ bao giờ.
Hai người mò mẫm đi trong bóng tối, Thẩm Trì Uyên suýt nữa dẫm hụt chân mấy lần. Nếu không nhờ Mục Tùng Miễn kịp thời đưa tay đỡ lấy, e rằng cậu đã ngã lăn ra đất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play