Tài xế đưa Thẩm Trì Uyên đến nơi rồi không chút do dự lái xe rời đi. Hắn còn phải quay lại đón những vị khách tiếp theo.

Bị bỏ lại một mình, Thẩm Trì Uyên cũng không tức giận. Cậu kéo vali, vừa thong thả đi về phía biệt thự vừa ngắm cảnh biển xung quanh.

Tổ chương trình đúng là có mắt chọn chỗ. Biệt thự cách bờ biển không xa, chỉ mất ba đến năm phút đi bộ là tới. Xung quanh biệt thự được bao quanh bởi hàng rào màu trắng sữa, trên hàng rào là những cành nguyệt quý uốn lượn một cách tự nhiên.

Cuối con đường sỏi là cổng chính của biệt thự. Biệt thự hai tầng sơn màu lam nhạt, thoạt nhìn rất dễ chịu và thoải mái.

Bên trái con đường là một khoảng sân rộng, rải rác vài chiếc ghế tựa và dù che nắng—nơi này mà tổ chức tiệc nướng BBQ thì đúng là tuyệt vời.

Bên phải là một hồ bơi, sau hồ bơi là một nhà kính trồng hoa bằng kính pha lê, không cách biệt thự bao xa. Nhìn xuyên qua lớp kính, có thể thấy đủ loại hoa cỏ rực rỡ bên trong, đẹp đến mức giống như một quả cầu hoa bằng thủy tinh.

Khoảng sân nhỏ trước nhà kính cũng không bị bỏ trống. Ở đó có hai chiếc ghế mây và bàn đu dây, sau lưng là tường bao phủ hoa hồng và nguyệt quý, vừa thanh nhã vừa nghệ thuật.

Thẩm Trì Uyên không khỏi cảm thán trong lòng—thuê căn biệt thự này chắc hẳn tốn không ít tiền, tổ chương trình đúng là chịu chi.

Sau khi tấm tắc khen xong, cậu kéo vali đi vào bên trong.

Hiện tại chỉ có mình cậu ở đây, nên việc chọn phòng vẫn phải đợi các khách mời khác đến rồi mới quyết định.

Cậu nhập mã mở khóa cổng lớn.

"Beep" một tiếng, cánh cửa nặng nề mở ra.

Trước mắt là phòng khách rộng rãi. Ở giữa đặt bộ sofa màu trắng sữa trông cực kỳ thoải mái. Hai bên phòng khách là cửa sổ sát đất lớn, ngồi trong nhà cũng có thể nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài.

Sau phòng khách là khu vực bàn ăn. Bên phải là nhà bếp với thiết kế đón ánh sáng tự nhiên rất tốt, còn bên trái, qua lan can ngăn cách, là hai căn phòng riêng biệt.

Thẩm Trì Uyên vừa đánh giá cách bài trí của biệt thự vừa đẩy vali vào một góc. Nhìn căn biệt thự sang trọng như vậy, cậu bỗng thấy chiếc vali của mình thật chẳng hợp chút nào.

Cùng lúc đó, phòng livestream vốn yên ắng bắt đầu sôi nổi hẳn lên khi người đầu tiên xuất hiện.

 

【Cuối cùng cũng có người đến, chứ không là tôi ngủ gật mất.】 

【Thêm một người nữa. Mà vị khách này là ai vậy? Trong giới giải trí hình như chưa từng thấy qua, là tân binh à?】 

【Tôi đoán là vừa debut luôn đấy. Nhìn cái mặt kìa, eo kìa, chân kìa~~~ xuất sắc quá đi!】 

【Alpha hay Omega vậy? Quản gia! Trong vòng một phút, tôi muốn biết tất cả thông tin về người này!】 

【Nhan sắc này đúng là đỉnh thật. Camera chương trình không hề dùng filter luôn mà vẫn đẹp ngất ngây.】 

【Quản gia đâu? Thông tin đâu rồi?!】 

【Tuyên bố luôn, từ giờ người này chính là vợ tôi.】 

【Phía trên kia, coi chừng đó là Alpha đó.】 

【Không quan tâm, không quan tâm ~ vợ tôi xinh quá, li.ếm màn hình điên cuồng luôn.】

Làn đạn* trong phòng livestream tăng lên chóng mặt, như thể chỉ vì sự xuất hiện của Thẩm Trì Uyên đã giúp khán giả thoát khỏi việc phải ngồi nhìn một cái sofa trống rỗng. Bầu không khí trở nên cực kỳ náo nhiệt.

*Làn đạn (bullet comments): Dạng bình luận xuất hiện trực tiếp trên màn hình livestream/video, thường là dòng chữ chạy ngang.

Dù lý do là gì, sức hút của livestream cũng thật sự tăng mạnh.

Phía bên này sôi nổi bao nhiêu, thì ở biệt thự, Thẩm Trì Uyên vẫn không hề hay biết.

Sau khi tham quan sơ qua biệt thự, cậu ngồi lên sofa trong phòng khách, yên lặng chờ các khách mời khác đến.

Camera lập tức chuyển sang cảnh một thiếu niên xinh đẹp ngồi trên sofa, đầu hơi cúi, cả người toát lên vẻ yên tĩnh đến cực hạn. Cảm giác như cậu đang tự dựng nên một không gian riêng, không ai có thể quấy rầy được.

 

Không khí trong phòng livestream cũng trở nên lặng lại, chỉ còn vài làn đạn lướt qua:

【Vợ tôi an tĩnh thật sự, ngồi im trên sofa mà cứ như một bức tranh sống động vậy.】

Thẩm Trì Uyên không phải chờ quá lâu, khách mời thứ hai đã đến.

Nghe tiếng cửa mở, cậu theo phản xạ ngẩng đầu nhìn. Người kia hiển nhiên cũng hơi sững lại khi thấy có người đã đến trước, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh.

Đó là một người đàn ông mặc áo sơ mi màu kaki, quần tây đen, ngũ quan sắc sảo như được điêu khắc. Trên sống mũi là một cặp kính gọng bạc khiến anh toát lên vẻ cấm dục mà vẫn thanh lịch.

Anh kéo theo một chiếc vali màu đen, vừa đi đến gần vừa nở nụ cười nhẹ với Thẩm Trì Uyên.

Khi người kia tiến lại gần, Thẩm Trì Uyên ngửi thấy một mùi bạc hà nhàn nhạt. Không quá nồng, lại có phần dễ chịu, cho người ta cảm giác như đây là một Alpha có tính cách rất tốt.

Cậu vội đứng dậy, bước lên định giúp anh dọn vali qua một bên.

Người đàn ông mỉm cười từ chối: “Không cần, tôi làm được.”

Thẩm Trì Uyên cũng không cố chấp: “Chúng ta phải đợi những người khác đến hết rồi mới chọn phòng.”

"Được." Người kia đặt vali gọn sang một bên, rồi quay lại nhìn Thẩm Trì Uyên, khẽ mở lời: “Mục Tùng Miễn.”

Thẩm Trì Uyên ngẩng đầu đáp lại: “Thẩm Trì Uyên.”

Mục Tùng Miễn đẩy kính, giọng bình thản: “Kì điểu luyến cựu lâm, ngư tại canh tư cố uyên.”

Thẩm Trì Uyên ngạc nhiên nhìn anh. Không ngờ đối phương lại biết điển tích gốc trong tên của cậu.

Thật ra tên trước kia của cậu là "Muộn Viên", nhưng vì cha – một Omega – cảm thấy tên ấy không hay nên đã đổi. Mà cậu lúc ấy cũng muốn cắt đứt với quá khứ, nên chấp nhận cái tên mới.

 

Mục Tùng Miễn mỉm cười như đã nhìn ra vẻ kinh ngạc trong mắt Thẩm Trì Uyên: “Tên rất đặc biệt, thể hiện sự dụng tâm.”

Thẩm Trì Uyên cũng mỉm cười theo: “Cảm ơn.”

Cuộc trò chuyện tạm dừng ở đó. Hai người mỗi người ngồi một bên sofa, trong biệt thự yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng máy quay hoạt động.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Trì Uyên ở một mình cùng Alpha trong không gian lâu như vậy, nhất thời có chút không quen.

Mục Tùng Miễn nhận ra cậu hơi không tự nhiên, nghĩ có thể do pheromone của mình đã mất hiệu lực cách trở, nên chủ động hỏi:

“Xin lỗi, tôi quên bổ sung bình xịt cách trở khi vào.”

"Hửm?" Thẩm Trì Uyên hơi nghiêng đầu, tỏ ra nghi hoặc.

Mục Tùng Miễn ngượng ngùng gật đầu, đứng dậy mở vali lấy bình xịt rồi đi vào nhà vệ sinh để xịt lại.

Thẩm Trì Uyên nhìn theo bóng lưng anh vừa khuất, thì ở cửa biệt thự lại vang lên âm thanh mới.

Âm thanh bánh xe hành lý lộc cộc trên mặt đất vang lên, có vẻ như lại có khách mời mới đến.

"Trời thật nóng, sớm biết thế này đã không nhận lời tham gia chương trình rồi." Một người bực bội than phiền.

"Đợi vào biệt thự rồi thì tắm rửa một cái là ổn." Một giọng nói dịu dàng lên tiếng an ủi.

“Ơ? Vậy mà đã có người đến trước rồi.”

Thẩm Trì Uyên đứng dậy, mỉm cười bước đến chào hỏi: “Chào mọi người.”

Năm người vừa bước vào đồng loạt nhìn về phía cậu. Khi nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Trì Uyên, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc—người này thực sự quá đẹp. Nhưng vẻ đẹp ấy không khiến người ta nhầm lẫn về giới tính của cậu.

Một nam sinh để tóc dài, mặc áo sơ mi hoa, gương mặt diễm lệ khẽ ho nhẹ một tiếng, vén tóc ra sau tai làm ra vẻ thờ ơ, nhưng ánh mắt lại lén quan sát Thẩm Trì Uyên mấy lần, sau đó mới mở lời: “Chào cậu.”

"Đồ đạc mọi người có thể tạm để ở phòng khách, lát nữa mới chia phòng." Thẩm Trì Uyên nói.

Năm người gật đầu, đẩy hành lý sang một bên rồi lần lượt tìm chỗ ngồi, âm thầm đánh giá những người mà mình sẽ phải sống cùng trong mười lăm ngày tới.

Tổ chương trình hiện tại vẫn chưa công bố giới tính thứ hai của khách mời. Muốn biết thì phải tự mình đoán—người đối diện là Alpha, Omega, hay là Beta?

 

Đây là một chương trình hẹn hò. Sau khi xác định được giới tính, lựa chọn đối tượng để theo đuổi chính là bước tiếp theo.

Trong biệt thự, trên ghế sofa ngồi toàn những nam thanh nữ tú mang phong cách khác nhau. Nếu không biết đây là chương trình gì, người ta còn tưởng là một buổi tụ hội của dàn trai xinh gái đẹp.

Ánh mắt Thẩm Trì Uyên nhàn nhạt quét qua từng người trong phòng, trong lòng đã đại khái phân biệt được ai là Omega, ai là Alpha.

Thực ra cũng không khó đoán. Alpha thường cao trên 1m80, ngoại hình cứng cáp và góc cạnh. Omega thường nhỏ con hơn, tầm 1m75 đổ xuống, gương mặt tinh xảo và khí chất ôn nhu. Dù cũng có những Omega cao lớn, nhưng rất hiếm.

Còn Beta thì thân hình và chiều cao thường giống Omega, khoảng 1m70 trở lại. Ngoại hình bình thường, đứng ở đâu cũng không gây chú ý.

Dĩ nhiên, cũng có Beta đẹp trai, nhưng đó là số ít.

Bầu không khí trở nên im ắng đến kỳ lạ, không ai muốn chủ động mở lời để phá vỡ sự yên lặng ấy.

Thẩm Trì Uyên cụp mắt nhìn tay mình đặt trên đầu gối, trong lòng hơi do dự—không biết có nên là người mở lời trước không.

Đúng lúc ấy, cánh cửa WC mở ra, Mục Tùng Miễn bước ra, trên tay còn cầm theo chai xịt khoáng. Nhìn thấy trong phòng khách giờ đã có nhiều người hơn lúc nãy khiến anh hơi bất ngờ.

Nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại—bây giờ đang ghi hình một chương trình thực tế, có thêm người cũng là điều dễ hiểu.

Sự xuất hiện của Mục Tùng Miễn lập tức thu hút ánh nhìn của phần lớn mọi người.

Ban đầu họ nghĩ chỉ có sáu khách mời, nhưng giờ lại thêm một người, thành bảy. Nếu bắt cặp hai người một thì nhất định sẽ có một người bị bỏ lại.

Xem ra tổ chương trình đã có chủ ý tạo ra một "trường Tu La" rồi. Mà nếu bị dư ra thì thật mất mặt.

Năm người mới đến đều có cùng suy nghĩ—sau khi xác định được giới tính, nhất định phải chủ động tấn công, tuyệt đối không để mình thành kẻ bị thừa.

Dù đến đây vì lý do gì—tình nguyện hay bị ép buộc—không ai muốn bị đánh giá là "không có sức hút".

Chỉ có Thẩm Trì Uyên là chẳng suy nghĩ gì nhiều. Tốt nhất là mấy người này cứ dắt nhau ra ngoài hẹn hò hết đi, để lại căn biệt thự cho cậu một mình hưởng thụ tự do. Cơ hội như thế này không phải lúc nào cũng có—có khi cả đời mới được trải nghiệm một lần.

Mục Tùng Miễn đặt chai xịt khoáng lên bàn, sau đó đi đến cạnh sofa, ánh mắt lần lượt lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại ở Thẩm Trì Uyên, người đang dựa nửa người lên tay vịn sofa, nhỏ giọng nói: “Mọi người đến đông đủ rồi.”

Thẩm Trì Uyên vẫn đang nhìn chăm chăm sàn nhà, không biết đang nghĩ gì.

Cậu nghĩ, với đông người như vậy, chắc Mục Tùng Miễn sẽ không bắt chuyện với mình—dù sao ở đây cũng có Omega.

Nhưng không ngờ Mục Tùng Miễn lại lên tiếng gọi tên: “Thẩm Trì Uyên?”

"Hả?" Thẩm Trì Uyên giật mình ngẩng đầu lên, không ngờ thật sự bị gọi.

Mục Tùng Miễn khẽ cong môi, không để tâm đến phản ứng của cậu, lặp lại câu vừa rồi: “Mọi người đều đến rồi.”

“Ừm...”

Chưa kịp trả lời, người mặc áo sơ mi hoa, để tóc dài và có khuôn mặt diễm lệ liền lên tiếng: “Mọi người đều đến rồi, vậy bây giờ có thể chọn phòng chưa?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play