Khanh Diên nghĩ rằng vết thương trên người Già Niết sẽ nghiêm trọng, nhưng khi nhìn thấy thân thể hắn, cô vẫn không khỏi kinh hãi. Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vẽ theo những vết rách chằng chịt như mạng nhện trên da thịt người lính gác, kéo theo từng đợt khói độc nhè nhẹ. Chúng thoát ra từ những đường dẫn bên trong cơ thể hắn, khiến hắn theo bản năng hơi nhấc mình lên. Máu từ vết thương ở miệng chảy xuống, đau đớn co rút lại, rồi lại từ từ giãn ra, máu tươi càng chảy nhiều hơn.
Mồ hôi hắn dường như cũng mang theo chút kim loại, chảy đến đâu, nơi đó liền ánh lên một màu vàng óng, theo nhịp thở chậm rãi phập phồng, còn đẹp hơn cả mặt biển hòa vào ánh hoàng hôn.
Một giọt nước rơi xuống, rớt vào hạt kim loại bên trái, rửa sạch bề mặt nó. Khanh Diên ngước mắt nhìn Già Niết, chán ghét nhíu mày, tránh xa miệng hắn, véo má hắn: “Đội trưởng Già Niết, tôi còn chưa chính thức bắt đầu, bộ dạng của anh đã khiến tôi ghê tởm rồi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Già Niết khẽ hỏi, “Là cô khiến tôi không thể kiềm chế. Có lẽ.” Hắn ngẩng đầu, dùng đôi mắt phủ đầy bụi gai kim loại “nhìn” cô, “Cô cứ buông tay đi, trừng phạt tôi thật mạnh mẽ, có lẽ tôi sẽ học được phải làm thế nào.”
Giọng hắn rất có sức mê hoặc, nhưng Khanh Diên không hề bị lay động, cô nghe ra hắn đang cố gắng đổ lỗi và mặc cả với cô.
Khanh Diên hơi dùng sức, véo khuôn mặt sẫm màu của người lính gác đến lõm vào. Lực tay cô vốn rất nhỏ, đối với lính gác mà nói chẳng đáng là bao, nhưng hắn nguyện ý phối hợp với cô, cứ theo lực tay cô mà há miệng, để cô lấy thứ gì đó ra.
“Tiểu thư dẫn đường, cô có cảm thấy nơi này trông rất trống trải không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play