"Không sớm đâu." Phùng Thúy Cầm mỉm cười: “Nhưng mẹ biết, người thành phố các con thích kết hôn muộn, sinh con muộn, từ nhỏ con đã lớn lên ở thành phố lớn, chắc là không quen kết hôn sớm như vậy. Vì vậy, mẹ và bố con đã bàn bạc rồi, chuyện kết hôn của con cứ để con tự mình quyết định, bố mẹ sẽ không giục. Nhưng của hồi môn vẫn phải chuẩn bị sớm, cố gắng chuẩn bị nhiều một chút, sau này gả đến nhà chồng cũng có thể tự tin hơn.”
Từ Nhân nghiêm mặt nói: “Con có thể tự tạo dựng sự tự tin cho bản thân.”
Phùng Thúy Cầm bật cười: “Được rồi được rồi, Nhân Nhân nhà chúng ta giỏi giang như vậy, sau này không biết sẽ gả cho chàng trai nào đây.”
“... Ôi chao, con nhớ ra hôm nay còn một đống đơn hàng chưa xử lý, con về phòng trước đây!”
Từ Nhân chuồn mất dạng.
Nhìn bóng dáng con gái, Phùng Thúy Cầm lắc đầu bật cười, bà quay vào phòng, nói với chồng: “Vậy lát nữa anh đến nhà Chính Nam một chuyến, trả tiền cho người ta, tiện thể hỏi xem trung thu này cậu ấy có được nghỉ không, rủ cậu ấy đến nhà mình ăn cơm.”
"Ừ." Từ Vệ Quốc gối đầu lên tay, nằm trên giường cảm thán: “Anh còn tưởng phải đến sang năm mới trả hết nợ, không ngờ bây giờ đã có thể trả hết rồi, cứ như nằm mơ vậy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play