Trọng điểm là: “Mẹ đừng bận tâm nữa, nếu anh ấy ăn được mà lại thích ăn, đợi đến lúc đó bắt cũng chưa muộn, con có mồi câu mà cá tôm thích nhất, đảm bảo một câu một con.”
Phùng Thúy Cầm lúc này mới không dậy sớm đi thả rọ ở hạ lưu nữa.
Hôm nay, một chiếc xe bảo mẫu màu đen tuyền chậm rãi tiến vào thôn Thanh Trúc.
Đi đến ngã rẽ mà Đinh Đào nói thì không thể đi vào được nữa.
Lục Siêu xuống xe, đi vòng ra cốp sau, lấy ra một chiếc vali lớn, lo lắng hỏi: “Lão Phó, thật sự không cần tôi ở lại với cậu mấy hôm sao?”
"Không cần." Phó Hàn Cẩn đưa tay nhận lấy vali, dọc theo hàng rào hoa hồng mà trợ lý không tiếc lời khen ngợi đi về phía chân núi trúc xanh mướt: “Cậu về đi. Mọi người trong công ty không thấy cậu, chẳng phải sẽ đoán được tôi không ở thành phố sao?”
Lục Siêu thở dài: “Vậy cũng đợi tôi ở lại giúp cậu làm thủ tục xong đã chứ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT