“Ông thông gia, ông xem đi! Tôi đến thăm con rể, còn xách theo giỏ trứng gà, vậy mà mọi người lại đối xử với tôi như vậy sao? Đúng là! Lần trước tôi nói thẳng, bảo đưa con rể về nhà điều trị là được rồi! Chẳng phải tôi cũng vì gia đình này sao? Tốn kém nhiều tiền như vậy, lỡ như... tôi nói là lỡ như... thì chẳng phải là tiền mất tật mang sao? Ai ngờ tôi có lòng tốt khuyên nhủ, lại bị oán hận...”
Từ Vệ Quốc nghe đến đây, sa sầm mặt, chậm rãi đứng dậy.
Phùng Thải Nga thấy sắc mặt ông không tốt, lại nghĩ đến những lời mình vừa nói, liền rụt cổ lại, xách giỏ lên chuồn thẳng: “Thôi bỏ đi, tôi về nhà đây, dù sao con gái con rể cũng chẳng chào đón tôi!”
Lúc đi ra cửa, mụ ta còn định thuận tay cầm theo túi hoa quả trong tay Từ Nhân, không ngờ kéo mãi không được.
Từ Nhân: Tôi đây được tăng cường thần lực, người thường làm sao mà lấy được?
Phùng Thải Nga có chút ngây người, ngơ ngác nhìn cháu gái ngoại vài lần, sau đó xấu hổ chạy đi.
Nói là đến thăm con rể, kết quả một quả trứng cũng không nỡ bỏ lại, còn định cầm túi vải thiều nhãn của cháu gái…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play