“Sắp đến mùa hè rồi, lát nữa em vẽ cho chị một vài mẫu quần áo mùa hè mới, chị rảnh rỗi thì may trước một ít treo trong tiệm, thứ nhất là làm phong phú thêm cửa tiệm, thứ hai là thu hút khách hàng. Khách đến xem nhiều, thì tiệm sẽ đông khách, biết đâu có người vốn không định may quần áo, nhưng nhìn thấy đẹp quá cũng muốn may, làm ăn không phải là phải từng chút từng chút một như vậy sao.”
Nghe vậy, chị dâu Từ hoàn toàn yên tâm, hận không thể lập tức đi thuê tiệm may ngay.
Hôm sau, chị đi chợ sớm về là lập tức đi tìm chủ nhiệm hội phụ nữ để thuê tiệm may, biết em chồng muốn đi dạo trong thành phố, trước khi đi còn nhét cho cô năm mươi tệ.
Ban đầu, Từ Nhân không muốn nhận, sau đó nghĩ lại, chị dâu còn phải chăm hai đứa nhỏ, bình thường chắc chắn không có thời gian đi đâu, nếu nhìn thấy thứ gì hữu dụng, thì có thể mua cho chị ấy.
Cô bắt xe buýt ở cổng khu tập thể đến trung tâm thành phố, vốn định dạo qua chợ trời, thì vô tình nghe được một vài hành khách nói chuyện, nói ở phía bắc thành phố có một khu chợ bán buôn vải rất lớn, trong lòng cô hơi động.
Cô bèn hỏi thăm đường đi, phải mất một lúc lâu mới hỏi rõ địa chỉ và tuyến xe buýt.
Nói là phía bắc thành phố, nhưng thực ra là vùng ngoại ô, con đường đá gồ ghề xóc nảy khiến cô suýt nữa thì hoài nghi cuộc đời.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy diện mạo của khu chợ bán buôn vải, cô lại cảm thấy không uổng công một chuyến đi này.
Nơi này lớn hơn chợ bán buôn ở đầu ngõ rất nhiều, cũng ngăn nắp hơn nhiều, xe tải lớn nhỏ đều có thể chạy vào trong.
Cô đi theo dòng người đến đây lấy hàng, một đường chen chúc đến quầy hàng bán vải lỗi, nhanh tay chộp lấy năm súc vải.
Mỗi súc vải dài ba mươi mét, chỉ có hai mươi tệ. Năm súc vải hết một trăm tệ, còn được tặng thêm hai tấm vải bố có thể may được hai cái quần, rẻ không thể tin được!
Quầy hàng thanh lý của xưởng may ở đây cũng chật ních người, quần áo thanh lý, kiểu dáng lỗi thời, hơn nữa còn rất nhiều bộ không đủ size, nhưng bù lại rất rẻ.
Từ Nhân giống như không cần tiền mua cho ba mẹ mỗi người mấy bộ, rẻ, mặc đi làm đồng ruộng bị bẩn cũng không tiếc.
Số tiền còn lại, cô mua vải diclin, vải voan và vải cotton. Loại nào cô cũng chọn một ít.
Ngoại trừ vải voan hơi đắt một chút, còn lại đều rất rẻ.
Lát nữa về phải nói chị dâu nhớ kỹ địa chỉ, lần sau mua vải sẽ đến đây.
Tiêu gần hết tiền, Từ Nhân hài lòng lên xe buýt trở về.
Nhìn thấy cô tay ôm năm súc vải, vai đeo một túi lớn căng phồng trở về khu tập thể, mọi người xôn xao bàn tán.
Mấy ngày trước đã nghe nói em gái Từ Chí Niên sắp đến chơi, nhìn thấy từ khi nhận được điện báo, vợ anh ấy đã bắt đầu mua rất nhiều thịt cá về nhà là biết, em gái Từ Chí Niên ở nhà rất được cưng chiều.
Nếu không thì làm chị dâu sao có thể vì em chồng đến chơi mà không tiếc tiền lương cả tháng trời để mua nhiều đồ ăn như vậy?
Những người nhà công nhân chơi thân với chị dâu Từ đều lo lắng thay cho chị: Có cô em chồng như vậy, cuộc sống làm dâu không dễ dàng gì!
Không ngờ chị dâu Từ không hề để ý, ngược lại còn mong em chồng đến hơn cả chồng.
Những người này ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều âm thầm đánh giá: Ai chẳng biết trên đời này mẹ chồng và em chồng là khó chiều nhất, chẳng lẽ em chồng nhà họ Từ là ngoại lệ?
Bây giờ lại thấy Từ Nhân ôm vải vóc trở về khu tập thể, nói là mua cho chị dâu.
Chuyện chị dâu Từ tìm chủ nhiệm hội phụ nữ thuê tiệm may, mọi người đều đã nghe nói, xem ra số vải này là để chuẩn bị cho việc khai trương tiệm may.
Trong nháy mắt sáng tỏ: Vì sao chị Từ lại đối xử với em chồng nhiệt tình chu đáo như thế, có một cô em chồng chịu khó quan tâm đến sự nghiệp của chị dâu như vậy, thử hỏi ai không thích?
Chị Từ nhìn thấy Từ Nhân ôm về năm thớt vải, cũng rất vui mừng.
“Nhân Nhân, em tìm được chợ đầu mối rồi à?”
"Vâng, ở phía bắc thành phố, đường hơi xa, cần phải chuyển hai chuyến xe." Từ Nhân nói đường đi cho chị dâu nghe.
Cô lại lấy toàn bộ chiến lợi phẩm hôm nay ra cho chị dâu xem.
Chị Từ kinh ngạc: “Nhiều vậy sao? Vậy tốn bao nhiêu tiền?”
Từ Nhân vừa nói giá, chị Từ kinh ngạc đến mức suýt đánh rơi cả quai hàm: “Cái này... rẻ vậy sao?”