Vừa định ăn cơm thì ông nội Cố chắp tay sau lưng đi vào, thấy cháu trai mình thì vừa tức vừa buồn cười chỉ vào anh:
“Bác Mãn Nguyệt nói chưa đến 5 giờ đã thấy cháu về rồi, ông ở nhà chờ mãi không thấy cháu đâu, đoán là cháu ở đây. Còn bảo ông đừng đến ăn chực, cháu trai ông đâu? Có phải chê mì ông nấu không ngon không? Mặt dày đến nhà ông nội Từ ăn chực à?”
Ông nội Từ cười ha hả nói: “Chuyện này có gì đâu! Chỉ là một bữa cơm đạm bạc thôi, Hi Hi thích ăn thì lần sau cứ đến nhà chúng ta ăn. Mì ông Cố nấu nhạt nhẽo, chỉ có mình ông thích thôi!”
Ông nội Cố cười như không cười liếc cháu trai một cái, rồi lại nhìn ông Từ.
Nghĩ thầm, ông Từ ơi là ông Từ, ông không biết tâm tư của thằng nhóc này đâu, nếu biết thì đã cầm chổi đuổi đi rồi, còn giữ nó lại ăn cơm nữa chứ?
Nhưng mà, ông nội Cố nể mặt cháu trai, lại mong nó cố gắng lên, sớm tán đổ cô gái nhà người ta, như vậy thì ông cũng được hưởng thụ đãi ngộ như ông Từ rồi.
“Ồ! Nhiều hoa cúc thế?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play