Trước kia cứ bám lấy anh ta, nói gì mà thích anh ta yêu anh ta, cả đời không thay đổi, bây giờ ánh mắt nhìn anh ta như nhìn người xa lạ, không! Còn lạnh lùng hơn cả người xa lạ.
Đột nhiên, khóe miệng anh ta nhếch lên, cười khinh miệt:
“Từ Nhân, em còn hỏi anh rốt cuộc có từng thích em không, vậy còn em? Trước kia là thật lòng thích anh sao? Thích một người mà có thể nói buông là buông được ngay? Không chút lưu luyến? Anh không tin!”
Từ Nhân ném gói khăn ướt đã lau cổ tay vào thùng rác bên đường, xoay người nhìn anh ta một cái:
“Vì không xứng đáng, nên buông bỏ. Còn lưu luyến, vậy cũng phải có hồi ức đáng để lưu luyến chứ! Giữa anh và tôi có sao? Sự si tình của tôi, sự giả dối của anh, những thứ này có đáng để lưu luyến không? Thật nực cười!”
Nói xong, cô nhặt chiếc ô nhỏ lên, không quay đầu lại mà bước qua đường dành cho người đi bộ, vào ga tàu điện ngầm.
Ôn Hách Đình đứng chôn chân tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng cô khuất dần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play