Nhưng chẳng biết có phải vì nạn dân quá nhiều sinh ra loạn hay không, mà chẳng có một thôn xóm nào chịu tiếp nhận người nơi khác. Đừng nói là cho thuê nhà dài hạn, mà ngay cả cho tá túc qua đêm cũng không có ai đồng ý.
“Nghe nói ở Đồng Hưng phủ có loạn lưu dân, chết rất nhiều người, tin tức đã truyền đến tận Đông Tuyên phủ rồi”.
Vương Đại Ngưu dò hỏi được tin tức này, ai nấy đều buồn bã ủ rũ.
Nhìn mây đen trên trời ngày càng dày đặc, sà xuống thấp, mọi người đều lo lắng không yên.
Lúc này, ở ngoài cửa thành Đông Tuyên phủ có dán một tờ bố cáo mới.
Vương Tiểu Hổ tự xưng là biết chữ bèn chen vào đám đông xem, một lúc lâu sau, hắn ủ rũ cúi đầu quay lại nói: “Triều đình ban bố văn thư khuyến khích khai hoang, chuyện này hình như chẳng liên quan gì đến chúng ta? Nhà chúng ta đâu phải là không có ruộng”.
“Ngu ngốc!”. Vương Đại Ngưu cốc cho hắn một cái rõ đau, mắng: “Triều đình vì sao lúc này lại ban bố văn thư khai hoang? Chính là để an ổn những kẻ tha hương cầu thực như chúng ta đây! Ngươi xem kỹ lại xem, trên văn thư viết gì?”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play