Nhị Lang quay đầu nhìn Từ Nhân, nhếch mép nói thầm: “Rõ ràng là huynh ấy lớn tuổi hơn tẩu, vậy mà nói năng hàm hồ.”
Từ Nhân giơ tay búng một cái vào trán Nhị Lang.
Nghe Vương Đại Ngưu nói, Từ Nhân biết được phủ Đông Tuyên cách Đồng Hưng phủ khoảng tám trăm dặm.
Trước đây Vương Đại Ngưu đi phủ Đông Tuyên là đi xe bò, sau đó đổi xe ngựa, phải mất đến mấy ngày đường. Đi xe ngựa thì đi đường cái, tuy bằng phẳng dễ đi nhưng lại xa.
Hiện tại bọn họ lựa chọn đi con đường nhỏ này, là do Vương Đại Ngưu nghe người thân thích ở phủ Đông Tuyên nói, con đường này so với đường cái rút ngắn được rất nhiều thời gian, nhưng thỉnh thoảng phải leo qua một vài ngọn núi nhỏ, vượt qua vài con sông.
Một đường đi tới, lòng sông đều khô cạn nứt nẻ, không cần phải tìm cầu để đi, cứ thế giẫm lên lòng sông mà đi.
Lúc đầu Vương Đại Ngưu lo lắng xe đẩy của Từ Nhân đi xuống lòng sông sẽ khó đẩy, còn muốn giúp nàng xách hành lý, khiêng xe, không ngờ Từ Nhân chỉ dùng hai tay nhấc lên, một lần là đi qua được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT