Từ Tu Đình mặc kệ nhiều như vậy, đệ tử là đệ tử, con gái là con gái, ông sẽ không dạy đệ tử đánh không lại thì chạy, ra ngoài lịch lãm thì phải ra dáng lịch lãm. Nhưng con gái chỉ có một, hơn nữa lại yếu ớt, không cho con bé chạy chẳng lẽ để con bé ở lại chịu trận sao?
Tuyên Nhạc Lăng tán thành nói: “Cha con nói đúng! Còn người còn của! Ngoại trừ mạng sống là của mình, những thứ khác đều là vật ngoài thân.”
Bà lấy pháp khí bảo mệnh mà con gái có thể dùng đến ra, còn đưa thêm một đống đan dược cứu mạng tích cóp không nỡ dùng, để Từ Nhân cất hết vào túi càn khôn.
“Trong lúc nguy cấp, những thứ này đều có thể vứt bỏ, biết không? Chỉ cần con người bình an là hơn hết! Ở trong bí cảnh chịu uất ức, mất mặt, sau khi về nhà sẽ để cha con đi đòi lại hết cho con!”
“...”
Từ Nhân không biết nên đáp lại thế nào, đành mặc kệ mẹ cô cứ lải nhải.
Từ Tu Đình nghe thấy hai chữ uất ức, trong đầu liền hiện ra cảnh con gái bị đánh sưng mặt sưng mũi, trái tim người cha già như vỡ vụn, hết lăn qua lộn lại dặn dò cô:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play