Bà để con trai con dâu tự do, muốn về thì về, không muốn về thì cứ ở lại sơn trang, thiếu gì bà sẽ cho người mang đến. Chuyện lão thái quân bà sẽ giải thích, con trai hôn mê ba năm, vất vả mới tỉnh lại, cần tĩnh dưỡng, con dâu ở lại chăm sóc là lẽ đương nhiên, ai dám có ý kiến? Ai có ý kiến thì cứ hôn mê ba năm thử xem!
Từ Nhân rất thích bà bà này.
Bà bà tốt với nàng, nàng cũng không ngại báo đáp.
Nàng chuẩn bị cho mẫu thân một ít nguyên liệu nấu ăn, dược liệu bồi bổ, còn có cả bột ngọc trai dưỡng da.
Nàng nói là lúc ở phương Nam, tình cờ có được một phương thuốc dưỡng da, vừa hay trong của hồi môn có đủ các vị thuốc cần thiết, nghiền thành bột, hòa với nước rồi đắp lên mặt, có thể giúp da mặt và tay mềm mại, mịn màng.
Chung Mẫn Hoa vừa cười vừa nói: “Ta đã già rồi, cần gì phải mềm mại mịn màng nữa! Con cứ giữ lại mà dùng đi.”
Từ Nhân không nói không rằng nhét vào hành lý của bà, không đồng ý với lời bà nói: “Mẫu thân nói sai rồi! Phụ nữ chúng ta bất cứ lúc nào cũng có quyền làm đẹp cho bản thân, phụ nữ sinh ra trên đời, tuy có trách nhiệm sinh con đẻ cái, nhưng cũng không phải chỉ sống vì đàn ông. Hơn nữa, mẫu thân vẫn còn trẻ, sao lại không dùng được?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play