Hơn nữa, thức ăn lúc nào cũng nóng hổi, không giống như ăn tết trong phủ, cả nhà ngồi vào bàn, món ăn được dọn lên liên tục, dù có được đặt trên bếp than để giữ ấm, nhưng sau khi bày biện lên bàn, cũng không thể động đũa ngay, phải nghe lão thái quân nói vài câu về sự hưng thịnh của Tiết phủ trong năm qua, thành tựu của con cháu, sau đó lại thêm vài câu nịnh hót, rồi mới được cầm đũa lên, đợi nha hoàn gắp thức ăn, đến khi bỏ vào miệng thì cũng đã nguội ngắt.
Rau thanh đạm thì còn đỡ, còn mấy món cá thịt hầm đậm đà, đều đã đông cứng lại, nhìn chẳng còn chút ngon miệng nào, không bằng tự mình nhúng lẩu ăn cho sướng.
Những nguyên liệu này không được bày biện cầu kỳ, cũng không có những cái tên mỹ miều, chỉ ướp gia vị cho ngấm trước khi nhúng, sau khi chín vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu, giữ nguyên hương vị tươi ngon, lại ngon đến lạ.
Từ đó, Chung Mẫn Hoa mê mẩn món lẩu, ba mươi tết ăn lẩu chưa đã, sáng mùng một, con trai và con dâu đến chúc tết, bà vừa lì xì cho mỗi người một bao đỏ, vừa hỏi con dâu: “Hôm nay có ăn lẩu nữa không?”
Từ Nhân: “...”
Nương ơi, người nghiện lẩu rồi sao?
Nhưng mà thích thì cứ ăn!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play