Đặt đũa xuống, Chung Mẫn Hoa mỉm cười nói: “Hình như đây là lần đầu tiên ta thêm cơm kể từ khi gả vào Tiết phủ. Không ngờ món rau đơn giản như vậy cũng có thể ngon đến thế. Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao Nhân Nhân con lại cố chấp muốn trồng rau quả trong viện, rau này xem ra phải hái xong rồi nấu ngay, ăn mới tươi ngon.”
Từ Nhân gật đầu tán thành: “Rau dù tươi đến mấy, để lâu cũng sẽ héo, ăn tự nhiên sẽ kém ngon.”
Từ nông trang ngoài thành đến đây, xa mấy chục dặm, lại là thời cổ đại giao thông bất tiện, quản gia cho xe ngựa chạy nhanh nhất cũng mất ít nhất nửa ngày, đôi khi gặp quý nhân ra ngoài, còn phải dừng lại nhường đường, đợi cả đoàn xe của quý nhân đi qua mới được đi tiếp, lỡ mất một hai canh giờ là chuyện thường.
Rau hái sáng sớm, đến khi đưa vào phủ có khi đã xế chiều, trời mát mẻ thì không sao, trời nóng thì sao tránh khỏi héo úa?
Vì vậy, mâm cơm của nhà quyền quý tuy bày biện tinh xảo, món ăn sang trọng, nhưng rau dưa chưa chắc đã ngon. Tất nhiên, chủ nhân trong phủ cũng không thích ăn rau. Thịt cá ăn chán rồi thỉnh thoảng gọi vài món rau để đổi vị thì được, chứ ngày nào cũng ăn rau thì thật khó cho họ, rau dưa phần lớn là dành cho gia nhân.
Những loại rau này được sản xuất từ nông trang, thời điểm được ưa chuộng nhất có lẽ chỉ là mùa đông, càng khan hiếm thì càng được ưa chuộng, vật hiếm thì quý mà.
Nhưng trớ trêu thay, mùa đông lại có rất ít loại rau có thể ăn, rau tươi có thể bảo quản lâu trong hầm chỉ có củ cải và cải thảo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play