Tai Từ Nhân rất thính, nghe rõ mồn một những lời xì xào bàn tán đó, bèn giải thích ngay trước mặt mọi người: “Không phải như mọi người nghĩ đâu ạ! Sự thật là, nhà cháu mới là người bị hại! Lúc mẹ cháu sinh anh ấy ra, vì bị nhau thai quấn cổ nên đã đến bệnh viện Bình Thành sinh. Lúc đó trong phòng sinh còn có một sản phụ khác cũng sinh con trai gần như cùng lúc với mẹ cháu, vì hiện trường hỗn loạn nên con của hai nhà bị trao nhầm, nhà kia bế anh cháu đi rồi, sau đó lại bị một sản phụ sinh con gái bế nhầm, anh cháu bị đưa đến nhà ba mẹ ruột của bé gái kia. Đến khi nhà cháu phát hiện ra thì đã bốn năm năm sau rồi, ba mẹ cháu tìm đến nhà ba mẹ ruột của bé gái kia, mới biết anh cháu đã bị người ta nhận nuôi…”
Nghe đến đây, Tôn Thành Kiệt đã nước mắt lưng tròng.
Hóa ra, anh ấy không bị ba mẹ ruột bỏ rơi… Thật tốt!
Từ Nhân nắm tay Tôn Thành Kiệt đang run lên vì xúc động:
“Anh, mấy năm nay ba mẹ vẫn luôn rất nhớ anh, vẫn luôn tìm cách để tìm anh. Nhưng ba mẹ chỉ biết anh được một cặp vợ chồng miền Nam nhận nuôi, ngoài ra không có thêm manh mối nào khác. Cho đến gần đây, ba mẹ nhờ bác tài xế đường dài của nhà máy dán tờ rơi tìm người khi đến miền Nam công tác, nghe loáng thoáng có người nói nhìn anh rất quen, nên nhà em mới quyết định đến Nam Thành thử vận may. Nói ra cũng thật may mắn! Đồng chí Thụy Tỉ Cẩn từng gặp anh vài lần khi tham gia đội sản xuất ở biên giới nên vừa đến Nam Thành, em đã đến trạm thanh niên trí thức để hỏi thăm tin tức của anh…”
Tôn Thành Kiệt nhìn Thụy Tỉ Cẩn qua đôi mắt ngấn lệ, nghẹn ngào gật đầu: “Anh nhớ cậu ấy! Chàng thanh niên trí thức rất kén ăn ở đội sản xuất biên giới…”
“…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play