“Nói đến chuyện đền tiền, với tính keo kiệt của bà Chu, bà ta chịu sao?”
“Không chịu cũng phải chịu!”
Từ Nhân cảm kích nói lời cảm ơn mọi người, sau đó chạy ra vườn rau phía sau nhà, cắt hết cải thảo đã chín, chia cho mỗi người một bó nhỏ:
“Các dì ơi, nếu không có mọi người, đến giờ cháu vẫn chưa biết gì, ơn này lớn không lời nào tả xiết, cháu cũng không có gì quý giá để cảm ơn, chỉ có thể tặng mọi người thêm món rau ăn tối. Thực ra, cháu trồng nhiều như vậy là vì thấy đất hoang dễ mọc cỏ dại nên mới cải tạo hết thành vườn rau, một mình cháu ăn sao hết, mọi người muốn ăn cứ ra hái nhé, chỉ cần đừng giống như… khụ, cháu tin mọi người cũng giống như cháu, đều là người tốt, biết quý trọng lương thực, không lãng phí!”
Một câu “người tốt” đã nhận được vô số ánh mắt vừa vui mừng vừa đồng tình.
“Tiểu Từ yên tâm, sau này cháu không ở nhà, các dì sẽ trông vườn rau giúp cháu.”
“Đúng đúng, dù sao mấy dì rảnh rỗi thì ra sân đan len, sẽ để ý giúp cháu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT