"Như vậy xem ra, đợt nghỉ việc đầu tiên là không thiệt." Mã Xuân Phương vui mừng nói: “Lúc đó còn có tiền bồi thường, bây giờ thì chẳng có gì. Lúc đó người buôn bán ít, làm ăn dễ kiếm, bây giờ ông xem chợ đêm toàn là hàng quán, bán nhiều hơn mua.”
"Lúc này không trách tôi và con gái giấu bà mua nhà chứ gì?" Từ Ngũ Nhất cười hì hì nói.
Mã Xuân Phương buồn cười gắp cho ông một miếng lươn xào: “Ăn còn không bịt được miệng ông.”
Nói đến nhà cải tạo, Mã Xuân Phương vỗ ngực: “Thật may là lúc đó hai bố con tự ý quyết định, nếu không bây giờ chúng ta còn không biết đang thuê nhà ở đâu. Bây giờ nhà máy sắp đóng cửa, những gia đình công nhân chưa mua nhà, không có tiền bồi thường thì lấy đâu ra tiền mua nhà, chắc là phải ra ngoài thuê nhà ở, tiền thuê nhà dân chắc chắn sẽ tăng rồi!”
Từ Ngũ Nhất uống một ngụm rượu: “Lúc nãy tôi về, lão Lưu có kéo tôi nói chuyện, nói là khu mỏ tuy rằng bỏ hoang rồi, nhưng những túp lều mà trước đây công nhân dùng để nghỉ ngơi khi xuống mỏ vẫn chưa bị dỡ, không ít người đang hỏi thăm xem những túp lều đó sẽ được xử lý như thế nào, chắc là muốn chuyển đến đó ở.”
“Túp lều ở khu mỏ làm sao có thể ở lâu được? Ngày xưa tôi xuống mỏ ông còn đến thăm tôi đấy, trong túp lều ẩm thấp lắm. Mấy năm nay nghe nói nước dưới đáy mỏ rỉ ra đã thành hồ rồi, chắc là càng ẩm hơn, ở lâu sẽ bị thấp khớp. Ông quên chị Tiểu Diêu ở tầng trên nhà mình rồi à? Quê chị ấy ở miền Nam, mùa hè nóng nực thích nằm trên nền đất lạnh, còn trẻ mà đã bị thấp khớp, cứ đến ngày mưa là kêu đau khớp, đi lại cũng khó khăn. Cho nên nhất định không được ở trong túp lều.”
Từ Tiêu đang vùi đầu ăn lươn xào, nghe thấy câu nào đó, ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, trong hồ ở khu mỏ có cá không ạ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT