Bây giờ am Dược Sư đã trở lại bình thường, tuy các ni cô khi xuống núi hóa duyên hay mua đồ đều nói cho dân làng dưới chân núi biết nhưng những người thực sự đến chùa cầu xin thần phật, làm lễ vẫn không nhiều.
Từ Nhân cũng không quan tâm đến chuyện này, cô tiếp quản am Dược Sư, làm trụ trì chùa này không phải là thật sự muốn làm người đứng đầu của các ni cô, tuyên truyền Phật giáo mà là muốn tạo cho mình và những người phụ nữ đáng thương đến chùa này một nơi trú ẩn an toàn, lành mạnh.
Nhưng cô không quan tâm, những người khác lại quan tâm!
Mọi người lo lắng đóng cửa hai ngày, tiền hương khói vốn đã ít ỏi lại càng ít hơn? Cứ tiếp tục như vậy chẳng phải sẽ chết đói sao?
"Không chết đói được!" Từ Nhân an ủi họ: “Rau củ quả tự trồng, gạo mì lương thực dầu ăn tạm thời chưa thể tự cung tự cấp thì có thể lấy những sản vật núi rừng ăn không hết và thuốc bột, thuốc mỡ do chúng ta tự làm ra để đổi.”
Họ biết sản vật núi rừng có thể đổi tiền, nhưng những loại thuốc mỡ có màu xanh lè, mùi vị kỳ quái khó ngửi đó thật sự có thể đổi tiền sao?
“Đương nhiên! Ta không phải đã nói với các người rồi sao, ta đã mang lọ thuốc trị nấm chân dễ làm nhất đến hiệu thuốc trong thành ký gửi, lọ nhỏ đó tổng cộng bán được năm đồng bạc, đã bảo Thanh Duyên ghi vào sổ sách rồi, số dư trong sổ sách của am chúng ta không hề giảm, bây giờ mọi người yên tâm rồi chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play