Xong xuôi mọi việc, Từ Nhân vừa dùng khăn lau tóc vừa nói: “Em chỉ rắc một thùng mồi câu tự chế, chắc là mùi thơm quá nên thu hút bọn chúng.”
Nhìn qua cửa sổ thủy tinh thấy đàn cá mập vẫn còn lượn lờ xung quanh thuyền, Từ Nhân xách nửa thùng mồi còn lại, ném ra xa hết mức có thể, đợi lũ cá mập lao vào tranh giành thức ăn, cô lập tức khởi động thuyền rời đi.
Từ Nhân lái thuyền, những người khác tiếp tục quan sát đàn cá mập, khi không còn nhìn thấy bằng mắt thường nữa, họ liền lấy kính viễn vọng ra nhìn, vừa nhìn vừa tấm tắc: “Sao trước đây chúng ta không nghĩ ra cách này để đuổi cá mập nhỉ?”
“Cũng không phải là không nghĩ tới, chỉ là tiếc mồi câu thôi!”
“Ha ha! Cũng đúng! Nếu có thể dùng tiếng động cơ để đuổi, ai lại nỡ rắc mồi câu chứ, như vậy chẳng phải là tạo phúc cho lũ cá khác sao!”
Trò chuyện một lúc, mọi người phát hiện ra Chu Hiểu Quân có vẻ ủ rũ, bèn khuyên nhủ: “Hiểu Quân, sau này đừng làm những chuyện dại dột như vậy nữa, lần này là cháu may mắn đấy. Vừa hay Nhân Nhân mới mua một chiếc thuyền câu biển, tải trọng lớn, công suất cao nên mới chống chọi được với sóng gió lớn như vậy. Nếu đi bằng những chiếc thuyền đánh cá cũ kỹ của chúng ta, thời tiết thế này, ai dám ra khơi tìm cháu chứ. Nếu cháu có mệnh hệ gì, ông nội, cha mẹ cháu sẽ đau lòng đến mức nào?”
Chu Hiểu Quân cúi đầu, hối hận nói: “Cháu biết lỗi rồi, sau này cháu sẽ không như vậy nữa…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT