“Chỉ cần tìm thợ sửa động cơ là có thể dùng được ngay. Ta đây nếu không phải bị bệnh gout hành hạ, không đi lại được, thì đã sớm tìm người đến sửa rồi, haizz… Còn nữa, bình thường phải chú ý bảo dưỡng, cháu xem ta dùng nó bao nhiêu năm rồi, nhưng lớp sơn vẫn còn nguyên vẹn.Cháu sang xem con thuyền của lão Khôn kia, mua cùng năm với ta, vậy mà lớp sơn bong tróc chẳng chịu quét lại, rỉ sét loang lổ, bẩn cũng không lau chùi, so với con thuyền của ta thì đúng là một trời một vực.”
Từ Nhân gật đầu phụ họa: “Ông bảo dưỡng nó thật sự rất tốt!”
“Phải không? Mỗi khi ta đi biển về, ít nhất cũng phải dành ra hai tiếng đồng hồ để bảo dưỡng nó, sau này cháu cũng nên như vậy, thấy chỗ nào bong sơn thì phải sơn lại ngay, nếu không rất dễ bị gỉ. Thuyền đánh cá chính là vũ khí của chúng ta, nếu không bảo dưỡng vũ khí cho tốt, thì làm sao ra trận giết địch được?”
“Ông nói rất đúng!”
Lời khen ngợi của Từ Nhân khiến Tôn lão hán vô cùng vui vẻ.
Bình thường, mỗi khi ông ấy nhắc đến con thuyền yêu quý của mình, người ta đều chê bai hoặc cười nhạo ông ấy coi con thuyền còn hơn cả vợ, hiếm khi gặp được người chịu lắng nghe, lại còn khen ngợi như vậy, Tôn lão hán càng hào hứng nói chuyện hơn.
Cuối cùng, vì quá vui mừng, ông bớt cho Từ Nhân một ít tiền, vốn dĩ định bán với giá hai ngàn tám trăm tám mươi tệ cho may mắn, nhưng cuối cùng chỉ bán với giá hai ngàn tệ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT