Hóa ra là vậy, thảo nào những thứ này đều rất ngon mà giá cả lại không hề đắt.
Mấy năm nay bọn họ cũng để dành được kha khá bạc, thi thoảng mua chút đồ ăn ngon cũng không phải là không mua nổi.
Trong số đó, được yêu thích nhất là đường và nước tương.
Nhất là nước tương, trước kia bọn họ chưa từng được thấy, chứ đừng nói là được mua về ăn.
Nghe nói ở kinh thành giá còn đắt hơn nhiều, bọn họ đều cảm động đến rơi nước mắt, thề sẽ một lòng theo Uy Chấn Đại tướng quân!
Thát Tử ở quan ngoại cải trang thành người dân trà trộn vào thành để dò la, kết quả bọn chúng nhìn thấy gì?
Muối!
Đường!!
Nước tương!!!
Còn có hoa quả đóng hộp, thịt đóng hộp, hải sản đóng hộp được đựng trong bình thủy tinh đẹp mắt…
Ông trời ơi, sao lại rẻ như vậy chứ!!!
Chỉ cần một chiếc áo khoác da dê bình thường, không thêu thùa, không đính đá quý cũng có thể đổi được hai cân đường trắng như tuyết!
Hai củ nhục thung dong (một giống thực vật mọc nhờ ở cây khác, rò mềm nhũn, dùng làm thuốc) có thể đổi được hai chai tương hải sản, một ít rong biển nghe nói dùng để nấu canh rất ngon!
Đám người do thám mừng rỡ như điên.
Bọn chúng nào còn tâm trí nào mà dò la quân tình nữa, vội vàng mang tất cả những gì mình có đi đổi đường, nước tương, hải sản... rồi nhanh chóng quay về quan ngoại bẩm báo.
Chỉ cần chút đồ như vậy đã đổi được nhiều gia vị như vậy, còn có cả hải sản hiếm thấy ở quan ngoại, còn tấn công thành trì làm gì, đánh nhau làm gì nữa! Mang đồ đến đây trao đổi chẳng phải tốt hơn sao? Còn không có thương vong.
Tộc trưởng Thát Đát nghe xong báo cáo, phản ứng đầu tiên là không tin.
Những thứ này năm ngoái người trà trộn vào kinh thành cũng nói đã nhìn thấy, nhưng giá cả ở kinh thành rất đắt, chỉ có vương công quý tộc mới ăn nổi, sao Yến Quan lại bán rẻ như vậy chứ?
Tiếp tục dò la!
Nhóm người thứ hai lại lặng lẽ trà trộn vào Yến Quan.
Lần này bọn chúng mang theo không ít áo da, dược liệu mà trong mắt bọn chúng chẳng đáng giá là bao.
Tộc trưởng đã nói, nếu không dò la được quân tình thì đổi chút dầu muối, tương dấm, hoa quả đóng hộp về cũng tốt.
Bọn chúng trà trộn vào dòng người ở Yến Quan, tranh nhau đổi rất nhiều thứ.
Lại một lần nữa chứng minh, đường trắng, đường đỏ, hoa quả đóng hộp vốn được bán với giá trên trời ở kinh thành, thì ở Yến Quan lại được bán với giá rất rẻ.
Tộc trưởng Thát Đát nghe vậy rất hứng thú.
“Nghĩ cách trà trộn vào đó! Ta muốn xem xem Yến Quan rốt cuộc có bao nhiêu thứ tốt như vậy!”
Cùng lúc đó, đoàn người của Cẩn Nam Vương sau khi kết thúc lễ Trung thu đã lập tức lên đường, trên đường đi còn mua thêm ruộng đất, trang viên để làm kho lương dự trữ, bởi vậy đến khi đến được Yến Quan thì băng tuyết đã bắt đầu tan, xuân về khắp nơi.
Phùng ma ma đi cùng xe chở hàng đã đến trước một bước, dẫn theo nha hoàn thu dọn phủ đệ đâu vào đấy.
Ban đầu, Từ Nhân thấy bà đã lớn tuổi nên khi đi qua Phù Dung quận định để bà về đoàn tụ với người nhà, nhưng Phùng ma ma nhất quyết muốn đến Yến Quan.
“Lão nô tuy lớn tuổi nhưng tay chân vẫn còn lanh lẹ. Đợi đến khi Yến Quan ổn định, Vương phi cũng nên sinh con nối dõi rồi, lão nô tuy không am hiểu chuyện khác, nhưng chăm sóc trẻ con thì lão nô rất tự tin. Hơn nữa giao cho người khác lão nô cũng không yên tâm, mấy đứa Xuân Lan còn chưa đủ lông đủ cánh đâu.”
Từ Nhân nghe vậy á khẩu không nói nên lời.
Nếu Phùng ma ma không nhắc thì nàng cũng quên mất chuyện con cái.
Hai năm nay nàng bận rộn đủ thứ chuyện, thật sự không có thời gian để ý đến chuyện mang thai, sinh con.
Buổi tối, nàng ngập ngừng hỏi Yến Khác Cẩn, thành thân hai năm rồi mà sao huynh không giục ta sinh con? Chẳng lẽ huynh không muốn có con sao?
Yến Khác Cẩn nghe vậy cười đầy ẩn ý: “Ta đã hỏi ngự y, tuy nàng có vẻ ngoài yếu đuối nhưng thân thể rất khỏe mạnh, chưa có tin vui có lẽ là duyên chưa đến, không cần sốt ruột.”
“...”
Rốt cuộc là ai sốt ruột chứ!
Yến Khác Cẩn vùi đầu vào cổ nàng, hơi thở nóng bỏng phả vào tai nàng:
“Hay là nàng cũng cảm thấy không có con cái quấy rầy thì tốt hơn? “Thế giới của hai người” mà nàng nói chính là như bây giờ sao?”
"..." Huynh nghĩ nhiều rồi đấy.
Nàng sai rồi!
Nàng không nên khơi mào chủ đề này mới đúng.
Sau khi khơi mào... Dù sao cũng từ chủ đề “con cái” chuyển sang “chiến trường” không thể miêu tả thành lời.