Hôm đó lúc Khương Tá Du đến, bác trai có gọi cậu ta ngồi xuống ăn cùng, nhưng sắc mặt của bác gái lại khó coi muốn chết, còn nói bóng gió: “Nó làm sao không có cơm mà ăn? Trong tay anh trai nó đang cầm tám trăm nghìn vạn đấy, đừng nói vài miếng cá hồi, buffet hải sản Nhật Bản cũng ăn thoải mái, cần gì anh làm bác cả phải mời?”
Bác trai cười gượng hai tiếng, không nói gì nữa, cũng không gọi Khương Tá Du ngồi xuống ăn, cũng không hỏi cậu ta đến làm gì.
Khương Tá Du giống như một khúc gỗ đứng ngây ngốc ở nhà bác cả hơn nửa tiếng đồng hồ, hy vọng mong manh là được ăn cơm cùng nhà bác cả, cậu ta lẽo đẽo theo sau anh họ, muốn hỏi vay anh ta một ít tiền.
Kết quả anh họ nói anh ta không có tiền: "Tiền lương đều bị mẹ anh giữ hết rồi, nói là để dành cho anh lấy vợ. Anh trai em không phải có tiền sao? Tiền bồi thường của bố mẹ em đều ở chỗ anh ấy, sao còn đến hỏi vay anh? Anh nào có tiền!" Nghĩ đến đây, Khương Tá Du cúi gằm mặt xuống.
Anh họ không có tiền, anh trai lại không cho cậu ta tiền, tiền sinh hoạt còn phải hơn nửa tháng nữa mới có, đi đâu kiếm tiền trả anh Minh đây?
Khương Hữu Cẩn liếc nhìn em trai, khóe miệng giật giật, vớt mì đã chín ra, lại trần thêm vài cây cải xanh, sau đó lấy thịt muối từ trong tủ lạnh ra, múc một thìa cho lên mì.
Khương Tá Du ủ rũ cầm đũa lên ăn một miếng, đột nhiên, cậu ta dừng đũa lại: “Thịt muối này ở đâu ra vậy? Cũng ngon đấy chứ, cho em thêm một thìa nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT