Chờ Yến Thập Nhất rời khỏi, Yến Khác Cẩn quay đầu nhìn Vương phi: “Chẳng phải nàng nói mấy thứ đó đều là làm cho ta sao?”

Từ Nhân ngẩn người, nàng có nói như vậy sao?

Cho dù có…

“Nhiều như vậy, một mình huynh ăn hết sao?”

“Không ăn hết thì cũng là của ta.”

"..." Ấu trĩ!

"Bánh mới làm thì mới ngon, để lâu sẽ bị ẩm, không còn ngon nữa. Ta còn tưởng huynh chỉ muốn nếm thử một chút..." Từ Nhân lắc cánh tay hắn, nũng nịu nói: "Được rồi mà, ta biết huynh thích, vậy sau này cứ cách một khoảng thời gian, ta lại làm cho huynh được không?”

Yến Khác Cẩn: “...”

Giọng điệu dỗ dành trẻ con là sao?

Nhân cơ hội này, Từ Nhân vội chuyển chủ đề: “Đi thôi, chúng ta đi xem Thập Nhất mang những loại quả gì về. Nghe nói hoa quả bên Việt Cảnh Ngoại Châu rất kỳ lạ, không biết mùi vị như thế nào?”

Nói xong, nàng liền lôi kéo hắn ra ngoài.

Từ Nhân tưởng hắn chỉ mang về hoa quả và đặc sản, không ngờ còn có cả một hộp ngọc trai Nam Dương.

Yến Khác Cẩn chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó liền nhét vào tay nàng: “Hình dáng, màu sắc đều không phải thượng phẩm, làm thành chuỗi ngọc cho nàng đeo chơi thì còn được.”

Từ Nhân cười thầm, đúng là một nam nhân ngạo kiều mà.

"Vậy theo huynh thì ngọc trai như thế nào mới được coi là thượng phẩm?" Nàng nhìn hắn, vẻ mặt trêu chọc.

Yến Khác Cẩn hừ lạnh một tiếng: “Chờ đó.”

Từ Nhân thấy vậy, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Mãi đến buổi tối, Yến Khác Cẩn cầm một chiếc hộp gỗ tinh xảo đến viện của nàng.

“Tặng cho nàng.”

Từ Nhân tò mò mở ra xem, bên trong là một đôi Đông Châu trắng muốt, to bằng ngón tay cái, sáng bóng lấp lánh.

“Đây là di vật của mẫu hậu ta, nếu bà ấy còn sống, chắc chắn cũng sẽ tặng cho nàng.”

"Nhưng mà..." Từ Nhân ngẩng đầu nhìn hắn: “Phẩm cấp của ta không đủ để đeo nó.”

Yến Khác Cẩn liếc nhìn nàng: “Ta chỉ cho nàng cất giữ, đâu bảo nàng phải đeo. Chẳng phải nàng hỏi ta ngọc trai như thế nào mới lọt được vào mắt ta sao? Ít nhất phải như thế này này.”

"..." Cẩu nam nhân!

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã đến tháng mười hai, các thị vệ được phái đi cũng đã lục tục trở về phục mệnh.

Yến Thập Ngũ mang theo đặc sản của phía Đông và một xấp giấy dày cộp, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, bẩm báo:

“Vương gia, Vương phi, thuộc hạ may mắn hoàn thành nhiệm vụ!”

Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của hắn, Từ Nhân không khỏi tò mò, chẳng lẽ hắn tìm được bảo vật gì sao? Nàng cầm xấp giấy lên xem, thì ra là ở vùng núi phía đông có một mỏ than…

Nơi đó được người dân gọi là núi Yêu Quái, là vùng đất dữ.

Núi toàn một màu đen, cây cối không mọc nổi, cứ đến ngày Tết Thanh Minh hàng năm, trên núi lại xuất hiện khói đen, người dân trong vùng đều rất sợ hãi, không dám đến gần, phạm vi trăm dặm xung quanh không có một bóng người.

Lúc trước, khi đi theo Cẩn Nam Vương đánh giặc, Yến Thập Ngũ từng thấy một mỏ than ở Yến Bắc, giống y như lời miêu tả của người dân, vì vậy hắn chuẩn bị lương thực, nước uống, tiến vào trong núi dò thám, cuối cùng phát hiện đó là một mỏ than đá, trải dài trăm dặm, trữ lượng rất lớn.

“Tốt!”

Cho dù là Yến Khác Cẩn bình tĩnh, tự giữ cũng không khỏi vui mừng ra mặt.

Từ khi phát hiện mỏ Xích Thiết, luyện sắt vẫn luôn dùng than đá hắn cho người vận chuyển từ Bắc Địa tới.

Nhưng số lượng vật ấy có hạn, mắt thấy kho dự trữ sắp cạn đáy, nếu tiếp tục, chỉ còn cách mua củi lửa từ bách tính.

Nhưng củi lửa quá hao, mua thêm bao nhiêu cũng chẳng nung được mấy lò, hơn nữa nhiệt độ cũng không đạt tới mức rèn binh khí.

Đang đau đầu vì chuyện này, Thập Ngũ lại mang về một tin tức tốt như vậy!

“Thưởng! Trùng hậu có thưởng!”

“Tạ Vương gia!”

Thưởng cho thuộc hạ xong, Yến Khác Cẩn quay đầu, đón nhận ánh mắt mỉm cười của Từ Nhân, ánh mắt cũng theo đó mà trở nên ôn hòa: “Vẫn là nàng chu đáo.”

Từ Nhân: “...”

Công lao này nàng nhận thật áy náy.

Nàng thuần túy chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, ai ngờ lại vô tình phát hiện ra mỏ than.

Tuy nhiên, từ đó có thể thấy, tài nguyên thiên nhiên của Nam Man quả thật vô cùng phong phú, chỉ là dân chúng không biết, quan lại chẳng tận tâm, khiến chúng như minh châu phủ bụi, năm này qua năm khác bị vùi lấp dưới lòng đất.

Có mỏ than mở đầu, chẳng cần Từ Nhân nhắc nhở, Yến Khác Cẩn còn tích cực hơn cả nàng, muốn phái người đi khắp nơi để khảo sát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play