Trên mặt Dương Đại Vinh lộ rõ vẻ vui mừng.
“Được đi theo hầu hạ quý nhân, là vinh hạnh của tiểu nhân.”
Ngay trong ngày hôm đó, Yến Cửu đã đi theo Dương Đại Vinh đến khu rừng sâu ở Bách Lam quận.
Trước khi đi, Từ Nhân dặn dò hắn, nếu có thể, hãy mua lại cả khu rừng đó.
Cây cao su rất kén đất, thông thường chỉ sinh trưởng ở những nơi có khí hậu nhiệt đới giống như rừng rậm Amazon.
Nếu ở đó có cả một khu rừng cao su rộng lớn như vậy, chứng tỏ nơi đó chính là rừng nhiệt đới.
Ở đất Yến Hoa không có nhiều nơi có khí hậu nhiệt đới như vậy, đã gặp được thì nên mua lại.
Đến lúc đó sẽ xây dựng một vườn cao su chuyên trồng cây cao su, bên ngoài xây dựng thêm xưởng, sản xuất các loại vật dụng bằng cao su.
Yến Cửu lĩnh mệnh rời đi.
Cẩn Nam Vương tiếp tục ở lại huyện Cù cùng Vương phi.
Huyện Cù cách Khâm huyện chưa đến hai trăm dặm, hải sản rất phong phú.
Ở đây, Từ Nhân rốt cuộc cũng được ăn hải sản tươi ngon mà nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, không còn là hải sản khô hay hải sản muối mà nàng nhìn thấy ở chợ trong kinh thành nữa.
Điều này khiến nàng không khỏi muốn đến Khâm huyện - nơi giáp biển.
Phải ăn hải sản ở nơi có biển cả bao la mới đúng là hưởng thụ!
Đáng tiếc, nghe nói nơi đó là vùng đất dành cho phạm nhân lưu đày, trong cả Nam Man, ngoại trừ vượt biển ra, thì Khâm huyện là nơi có nhiều phạm nhân lưu đày nhất. Yến Khác Cẩn không đồng ý để nàng đến đó.
“Muốn đi thì chờ lần sau, chờ khi nào đường xi măng được xây đến tận Khâm huyện, ta sẽ phái thêm người bảo vệ nàng.”
Từ Nhân biết hắn sẽ nói như vậy, cũng may là nàng đã đoán trước, cho nên có chút thất vọng, nhưng không phải là quá lớn.
“Muốn ăn hải sản, chờ khi nào trời mát mẻ hơn một chút, ta cho người vận chuyển lên đây nhiều một chút.” Yến Khác Cẩn gắp cho nàng một viên tôm bọc phỉ thúy.
“Vận chuyển bằng cách nào? Có đá lạnh sao?” Từ Nhân tò mò hỏi.
“Có, tuyết trên đỉnh núi U Minh rất dày, đục xuống là có thể dùng làm đá.”
“…”
Làm như vậy có phải là quá tốn công tốn sức rồi không?
Cứ như chuyện “Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai” vậy.
Nàng không muốn bị người đời sau truyền tụng câu chuyện tương tự như vậy.
“Nếu có thể tìm được mỏ diêm tiêu thì tốt rồi, có thể dùng nó để chế tạo đá lạnh.”
“Diêm tiêu? Là thứ gì?” Yến Khác Cẩn nhướng mày, cũng không hỏi nàng tại sao lại biết đến diêm tiêu, nếu hỏi, chắc chắn nàng sẽ lại lấy cớ “đọc được trong sách” mà lừa hắn.
Từ Nhân suy nghĩ một chút, miêu tả hình dạng của diêm tiêu cho hắn nghe. Nó không giống băng mà cũng không phải muối, gặp nước sẽ khiến nước đóng thành băng.
Yến Khác Cẩn nghe xong, trầm ngâm một lát: “Hình như ta từng nghe nói đến thứ này ở đâu rồi.”
Từ Nhân mừng rỡ: “Chàng nghe nói ở đâu vậy? Là ở kinh thành hay là sau khi đến Nam Man? Nếu ở đây có diêm tiêu thì thật sự là quá tốt!”
“Đừng vội, ta sẽ phái người đi tìm hiểu, nếu trên đời này có thứ này, thì sớm muộn gì cũng tìm được.”
Từ Nhân thấy hắn không hề sốt ruột, chắc hẳn là cho rằng tuyết trên đỉnh núi U Minh đã đủ để làm đá lạnh rồi, có diêm tiêu hay không cũng không sao.
Nghĩ vậy, nàng bèn cho lui người hầu, ghé sát vào tai hắn nói nhỏ: “Diêm tiêu không chỉ có thể dùng để chế tạo đá lạnh, mà còn có thể dùng để chế tạo ra một loại vũ khí có uy lực rất lớn…”
Nghe nàng nói xong, Yến Khác Cẩn lập tức phái người đi tìm diêm tiêu.
Từ Nhân: “…”
Hừ! Đúng là đàn ông!
…
Sau đó, một đoàn người đi đến hai huyện thành nhỏ nơi vừa mới được xây dựng xong đường xi măng.
Vùng này đa phần là đồi núi, đất trồng trọt không nhiều. Cuộc sống của người dân nơi đây còn khổ cực hơn so với huyện Cù.
Từ Nhân nhìn thấy một lão nông đang bày bán vải thiều, hỏi ra mới biết là vải thiều chín muộn trên núi, nàng bỗng nhớ ra, vùng đất nổi tiếng trồng vải thiều ở Lĩnh Nam hình như chính là khu vực phía Bắc Khâm huyện. Vậy chẳng phải là nơi này sao?
“Lúc ở kinh thành, chàng đã từng ăn vải thiều chưa?” Từ Nhân bóc một quả đưa cho Yến Khác Cẩn, “Vải thiều ở đây rất ngon, ngọt thanh mát, chàng thử xem.”
Yến Khác Cẩn liếc nhìn nàng, cúi đầu ngậm quả vải trong tay nàng, đầu lưỡi như có như không lướt qua đầu ngón tay nàng.
Từ Nhân vội rụt tay về, trừng mắt nhìn hắn.
Nàng đang nói chuyện nghiêm túc, vậy mà hắn lại có thể nghĩ đến chuyện khác!